"Ta thấy, việc này chúng ta phải qua nhà thôn trưởng môt chuyến mới được. Nói chuyện này cho ông biết, kỳ thật chuyện lần trước vẫn chưa được giải quyết triệt để vẫn còn tồn tại tai họa ngầm. Có thôn trưởng ra mặt, việc xử lý sẽ càng dễ dàng hơn một chút, bây giờ bất cứ giá nào cũng phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, phải hướng chuyện này về phía Lý Tiền Tài." Quý An Dật nói ra suy nghĩ của mình.
Vương Bảo Nhi nghe xong lời này, hai mắt liền sáng lên. "Quý ca nhi nói đúng lắm, việc này còn phải thương lượng với thôn trưởng nữa, có ông ra mặt, là tốt nhất."
"Bây giờ phải đi tìm thôn trưởng?" Vương Tiểu Nhị nghiêng đầu nhìn vợ hỏi một câu.
"Lại nói tiếp." Quý A Cường dừng một chút, chờ mọi người đều nhìn về phía mình, y mới tiếp tục nói. "Các ngươi có cảm thấy kỳ quái không? Sao Lý Tiến Tài lại biết Trương tam ca nhi sống và làm việc ở bên này? Còn nữa, khi nào Trương tam ca nhi về nhà sao hắn lại biết rõ như vậy?"
Nghe ý tứ này. . . . . . Sắc mặt Quý An Dật có hơi trầm xuống. "Ý A Cường ca là, có người cố ý tiết lộ tin tức này cho Lý Tiến Tài biết? Là cố ý trả thù Trương tam ca nhi?" Nói đến đây, hắn cảm giác ý tưởng này, có tám chín phần là đúng, điểm qua một lần tất cả người của Lý gia trong đầu, hắn thốt ra một câu. "Có khi nào là Lý gia a ma không?"
"Nếu là vậy, thì cho dù vương bát đản kia không biết ta trở về Hà Khê thôn, a, thì bây giờ chỉ sợ Lý gia cũng đã nói chuyện này cho hắn biết." Trương tam ca nhi rõ ràng có hơi hoảng thần. "Quý ca nhi, ngươi vẫn nên để ta đi thôi, vạn nhất tên vương bát đản kia mang theo huynh đệ Nhất Bang Tử của hắn lại đây quậy, việc này sẽ rất phiền toái. . . . . . "
"Đừng hoảng hốt. Ngồi." Quý An Dật đưa tay đè bả vai Trương tam ca nhi lại, nhìn thẳng và mắt y nói. "Trương tam ca nhi, khi gặp chuyện, việc đầu tiên là ngươi không thể luống cuống, ngươi phải tranh thủ thời gian giúp mình tỉnh táo lại nhanh nhất có thể, sau đó, ngươi phải nghĩ cách giải quyết khốn cảnh của mình."
Vương Bảo Nhi ngồi bên cạnh nói tiếp một câu. "Vừa rồi chúng ta cũng đã nói, chút nữa phải đi tìm thôn trưởng nói rõ ràng chuyện này cho ông biết. Không cần quan tâm là Lý Tiến Tài có bao nhiêu huynh đệ du côn, chẳng lẽ Hà Khê thôn ta còn phải sợ hắn."
"Chỉ là. . . . . . ." Trương tam ca nhi nhìn thoáng qua Quý An Dật, lại nhìn thoáng qua Vương Bảo Nhi, vẻ mặt muốn nói cái gì đó lại không biết nói như thế nào.
"Trước tiên cứ bình tĩnh lại đã, trong lòng ngươi nghĩ sao?" Quý An Dật nhìn ra cảm xúc Trương tam ca nhi có chút không thích hợp, giống như y đang nghĩ mọi chuyện theo một phương hướng khác.
Trương tam ca nhi cúi đầu, trầm mặc một lúc, mới ấp úng nói. ""Ta sợ, bây giờ xử trí Lý Tiền Tài, lần tới hắn lại trở nên nghiêm trọng hơn, không quan tâm đến bất cứ thứ gì quyết tâm muốn trở về tiếp tục trả thù, đến lúc đó, ảnh hưởng đến các ngươi thì phải làm sao."
Vẫn còn một suy nghĩ mà y chưa nói ra.
Nếu không phải bị Quý ca nhi gặp được, dẫn y trở về, trong đầu y thực sự dã có ý niệm rất đáng sợ, y chuẩn bị tìm một cơ hội, đồng quy vô tận (cùng đến chỗ chết) với Lý Tiền Tài.
Dù sao y cũng đã đi tới tuyệt cảnh, cuộc đời này của y đã bị tên vương bát đản này phá hủy hoàn toàn, y cũng không có ước muốn xa xỉ là mình vẫn có thể có một cuộc sống tốt đẹp, có thể chống đỡ được đến năm sau là tốt lắm rồi, sớm muộn gì cũng chết, y có chết cũng không thể để Lý Tiến Tài được lợi, tất cả chuyện này đều do hắn hại y, cho dù y chết cũng muốn kéo theo hắn làm đệm lưng.
Y có thể sinh ra loại suy nghĩ đáng sợ này, cũng đều do Lý Tiến Tài buộc y đến tuyệt cảnh, tâm tính hắn ngoan độc, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó điên rồ.
Thì ra là lo lắng vấn đề này, Quý An Dật nghe, nở nụ cười. "Cùng một sai lầm, ta nghĩ thôn trưởng sẽ không để hắn quay về lần thứ hai. Lần này Lý Tiến Tài sẽ không có cơ xoay người."
"Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm thôn trưởng, thương lượng phải xử trí Lý Tiến Tài như thế nào." Vương Bảo Nhi nghe Trương tam ca nhi nói, trong đầu càng suy nghĩ nhiều hơn, hơi có chút lo lắng.
Đóng kỹ cửa nhà, năm người vội vội vàng vàng đi về hướng nhà thôn trưởng.
Khi đến nhà thôn trưởng, thì bọn họ đang ăn cơm, ngửi thấy mùi cơm thơm, năm người mới chợt nhớ, bọn họ ngay cả cơm trưa cũng quên ăn cứ thế mà qua đây.
Thôn trưởng để bát cơm trên tay xuống, ánh mắt trực tiếp dừng trên người Trương tam ca nhi, rất hiển nhiên ông nhận ra y khác thường, ông đứng lên. "Bạn già các ngươi ăn trước đi."
Năm người Quý An Dật cười cười với Lưu đại ma.
"Đi đi, chính sự quan trọng hơn." Lưu đại ma ôn nhu nói, lộ ra một nụ cười rất từ ái.
"Xảy ra chuyện gì?" Lời này là trực tiếp nói với Trương tam ca nhi, ngữ khí thôn trưởng rất bình tĩnh.
Quý An Dật đang chuẩn bị há mồm, thấy ánh mắt thôn trưởng dừng trên người Trương tam ca nhi, nhất thời trong lòng hiểu được một chút gì đó, nuốt lời muốn nói trở vào bụng, đứng một bên lẳng lặng chờ Trương tam ca nhi mở miệng.
Trương tam ca nhi có hơi khẩn trương, tay y không tự chủ xiết chặt góc áo, hé hé miệng, qua một lúc, y mới dùng thanh tương đối nhẹ, kể lại một lần nữa tất cả mọi chuyện.
Thôn trưởng nghe xong chân tướng, trầm mặc một lúc, mới nói. "Chúng ta đi một chuyến qua Lý gia."
Nói như vậy, là thôn trưởng đã nắm chắc?
Quý An Dật và Vương Bảo Nhi liếc nhau, mấy người đi theo sau thôn trưởng, đi nhanh ra khỏi sân, đi về hướng Lý gia.
Trên đường gặp hai, ba thôn dân, thấy bọn họ như vậy, đều ngừng bước, nhìn bọn họ đi xa, sau đó mới vội vội vàng vàng chạy về nhà, trong lòng khá buồn bực, không biết mới giữa trưa trong thôn lại xảy ra chuyện gì đây, phải về nhà hỏi vợ một chút.
Vào đông, là thời điểm thanh nhàn nhất, mọi người đều ở nhà thu thập mọi chuyện thỏa đáng, xong xuôi không có việc gì, nên thích nhất là buôn chuyện, đông kéo tây xả tán dóc với nhau về đủ chuyện dài ngắn trong nhà, họ cũng không có tâm tư gì, họ chỉ nói không ngừng nghỉ để tiêu hao thời gian thôi, đồng thời cũng là nghe thêm một chút tình huống của các nhà khác, sau này thân thích nhà mình muốn chọn một người vợ tốt một ca nhi tốt cũng dễ hơn, trong lòng cũng có thêm người để chọn, tìm tính tình cũng hợp hơn.
Thôn trưởng chân trước vừa bước đến Lý gia, thì tin tức này đã xuyên thấu hai, ba miệng thôn dân, khiến cho bốn năm hộ từ trước tới nay rất hay buôn chuyện nghe được. Ngay sau đó, một truyền mười mười truyền trăm, thôn trưởng còn chưa đi ra từ Lý gia, mà tin tức đã trải rộng hơn phân nửa thôn.
Có đủ mọi loại suy đoán, tâm ai cũng rất ngứa, muốn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, biết rõ thôn trưởng đang ở trong Lý gia, nhưng không ai dám tới cửa nghe tình huống bên trong.
Ngoài trời gió lạnh thổi vù vù, thời gian cứ trôi qua như vậy, gió dường như sắc bén hơn một chút, bên trong rất im ắng, có thể nghe thấy rõ tiếng gió thổi mạnh, tiếng những cành khô đập vào nhau phát ra tiếng 'ô ô xào xạc'.
"Sao không nói chuyện, hôm nay ta phải đưa Lý Tiến Tài lên quan. Các ngươi nên hiểu rõ rồi chứ, Lý Tiến Tài làm ra chuyện độc ác bực này, cũng không phải đơn giản là đánh bằng roi, mà ít nhất cũng phải đưa đi làm mười năm khổ dịch." Đương nhiên, lời này là giả. Thôn trưởng chỉ hù dọa mà thôi.
Chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, lời này nói giả cũng không tính là giả, chỉ cần làm chút quan hệ bên trong, là có thể đưa Lý Tiến Tài đi mười năm khổ dịch hoặc cũng có thể là đi luôn. Chỉ có điều, Lý Tiến Tài này tâm tư rất nhiều, không để hắn sống trong tầm mắt, thì trong lòng sẽ không an tâm.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể xen lẫn trong đám du côn cùng nhau xưng huynh gọi đệ, lúc này thôn trưởng liền nổi lên tâm tư, khi ông xử lý việc này cũng cẩn thận hơn nhiều.
"Lý Đắc Chí ngươi có đồng ý lời vợ ngươi nói không?" Thôn trưởng nhìn Lý Đắc Chí, lạnh lùng hỏi.
"Gia chủ, là khổ dịch đó, đó là có mệnh đi không có mạng về, ngươi sao có thể nhẫn tâm nhìn con chúng ta chết tha hương, lá rụng cũng không thể trở về. Kia chính là con của chúng ta, ta tân tân khổ khổ nuôi lớn như vậy. . . . . ."
Lý đại ca nhi nghe lời a ma nói, liền nhịn không được nói chêm vào. "A ma, việc này là Nhị thúc tự làm bậy, bản thân hắn không muốn sống, nhưng chúng ta còn muốn sống tốt mà." Nói xong, y không dấu vết đứng bên cạnh chồng mình.
Đây là vợ Lý Chiêu Tài mở miệng nói chuyện.
Nếu Nhị thúc (chú hai) thực sự trở về, y còn phải hao tâm tốn sức nhìn hắn, thôn trưởng nói, một khi Nhị thúc phạm tội, thì Lý gia bọn họ phải gánh vác hậu quả.
Điều này sao có thể!
Còn không bằng để thôn trưởng đưa Nhị thúc đi khổ dịch, chết là hết chuyện, bớt liên lụy tới người thân của mình.
"Sao ngươi có thể nói như vậy! Hắn chính là Nhị thúc của ngươi!" Lý gia a ma bị câu nói này kích thích nghiêm trọng rồi, y trợn tròn mắt, trong cơn tức giận y nhìn vợ con trai cả mình. "Tới bây giờ, ta mới nhận ra tâm tư của ngươi, thật đủ ngoan độc." Dứt lời, y nhìn về phía Lý Chiêu Tài. "Lão Đại, đó chính là đệ đệ ruột của ngươi, mới trước đây hắn còn vào núi tìm thứ tốt, khi quay về không phải toàn bộ đều vội vàng mang tới cho ngươi nếm thử sao, lúc ấy trong nhà thiếu chút tiền, khi đó hắn mới bao lớn, mà đã theo người ta lên trấn làm công rồi, nói là kiếm tiền cho ngươi cưới vợ, vợ ngươi là một đứa lòng lang da sói, ngươi cũng như thế ư. . . . ."
Lý gia a ma hai mắt đẫm lệ nhìn con trai lớn, thấy hắn hạ mi mắt, trong lòng không biết là tư vị gì, thật sự không còn ngôn từ nào khác để biểu đạt, y lau nước mắt, cả người ngã ngồi trên mặt đất. "Sao ta lại nuôi ra đứa con như thế này, có vợ liền không nhìn đệ đệ ruột mình nữa, đây là muốn bức ta chết đây mà, gia chủ, ngươi nói cái gì đi, chúng ta chỉ có hai đứa con, nhìn thằng cả bộ dáng như thế, ngươi nhìn con dâu cả vừa mới nói cái gì đi, sau này chúng ta già rồi, chắc chắn sẽ không được sống khá giả đâu, còn không bằng đi theo lão Nhị, bớt chịu tội trong lòng, hai mươi mấy năm nuôi con đều nuôi không. . . . . ." Nói rồi lại nói.
Lý gia a ma thực sự rất thương tâm, y thật sự không ngờ, con trai lớn của mình lại định không quan tâm đến con trai thứ hai của mình, bọn họ chính là huynh đệ ruột thịt.
"A ma, a cha, ta đồng ý yêu cầu của thôn trưởng." Lý Chiêu Tài dùng hai tay bụm mặt, ngồi xổm xuống nói một câu.
"Bây giờ không còn cách nào khác. . . . . . ." Lý đại ca nhi vừa nghe lời này, mọi chuyện cũng đành phải vậy, không thể ồn ào lên.
Thôn trưởng thấy Lý Đắc Chí không nói lời nào, lại hỏi một câu. "Lý Đắc Chí ngươi thấy thế nào? Vợ của con lớn ngươi và hắn đều đã đồng ý."
"Ta không đồng ý. Dựa vào cái Lý Tiến Tài phạm phải chuyện này, lại lôi kéo chúng ta gánh vác hậu quả cùng với hắn, Lý Tiến Tài và chúng ta có cái rắm quan hệ gì, ta mặc kệ, ta phải ở riêng. Ta và Chiêu Tài không thể chịu oan uổng như vậy được, ở riêng. Muốn Lý Tiến Tài tiếp tục trở về thôn, thì phải ở riêng, các ngươi thương như thế nào là chuyện của các ngươi, không thể liên lụy đến chúng ta, vì hắn mà cuộc sống đã càng ngày càng khổ, bây giờ còn như vậy, cuộc sống sau này phải sống làm sao?" Lý đại ca nhi giận dữ nói.
Bởi vì Lý Tiến Tài, mà bọn họ không thể tiếp tục gánh nước giếng, tốt xấu gì trước kia còn có nước giếng để tưới đồ ăn, lần đầu tiên mua bán, có thể kiếm được một khoảng kha khá, cuộc sống trước kia trải qua như thế nào bây giờ liền trải qua như thế đấy, nhìn mọi người trong thôn, ai cũng cười híp mắt, cuộc sống có thêm nhiều hi vọng, còn nhà bọn họ, bị Lý Tiến Tài liên lụy, một bụng nước đắng cũng không được phân.
Gả cho một nhà như vậy, Lý đại ca nhi có thể nói cái gì, bây giờ ngay cả con cũng đã có, có cái gì khổ cũng đành phải nuốt vào bụng, cố gắng trông nom việc nhà, thật vất vả mới khiến mình chấp nhận sự thật, tâm tình bình tĩnh chưa được hai ngày, lại náo loạn như vậy, cuộc sống sau này thực sự không có cách nào để trải qua.
"Chỉ một câu. Nếu muốn Lý Tiến Tài tiếp tục về nhà, trước hết phải ở riêng, ta tự sống mặc ta, bằng không. . . . . ." Lý đại ca nhi khẽ cắn môi, nhưng vẫn nói một câu. "Không đồng ý ở riêng, có Lý Tiến Tài ở một ngày, cuộc sống sẽ không cách nào tốt lên được, ta sẽ mang theo hai đứa con của mình nhảy sông tự vẫn."
Muốn chết muốn sống ai lại muốn a!
Lý Đắc Chí vẫn luôn trầm mặc không nói nhìn thôn trưởng hỏi. "Có thể ở riêng không?" Đây là đồng ý ở riêng.
Bọn họ xương cốt đã già, bị đứa con thứ hai liên lụy cũng không sao, chỉ có điều một nhà lão Đại. . . . . . Vợ con trai cả cũng đã nói như vậy, lão Nhị nếu tiếp tục trở về, cuộc sống sau này có thể thật sự không dễ chịu lắm, ai biết khi nào hắn lại phạm tội tiếp, đứa con thứ hai này của y là một đứa thông minh có chủ ý, nếu dùng trái tim vào con đường chính đạo thì sẽ là một đứa nhỏ rất tốt. . . . . .
"Không thể ở riêng." Thôn trưởng không chút do dự trả lời. Ông còn nói thêm. "Phân gia, chỉ bằng hai vợ chồng Lý Đắc Chí ngươi mà có thể ngăn chặn Lý Tiến Tài?"
Lý đại ca nhi vừa nghe lời này, cả người thoát lực, té ngã trên mặt đất.
"Vợ." Lý Chiêu Tài bị dọa, lập tức ôm Lý đại ca nhi vào ngực, lo lắng gọi.
Lý Đắc Chí thấy tình huống này, nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi, qua nửa ngày, y mới từ từ mở mắt, nói. "Thôn trưởng, đợi sau khi con thứ hai của ta về, cứ chặt đứt hai chân của hắn, sau đó phân gia cho một nhà lão Đại."
Vừa nói xong lời này, nháy mắt y như già thêm vài tuổi, trong mắt tất cả đều là hối hận.
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước y sẽ không chết sống đè nặng việc ở riêng, đáng trách, đáng giận.
"Được." Thôn trưởng đáng ứng yêu cầu này.
Lý gia a ma phục hồi lại tinh thần, xông lên đánh túi bụi vào người Lý Đắc Chí. "Ngươi cái đồ nhẫn tâm, hắn chính là con ruột của ngươi, sao có thể chặt đứt hai chân của hắn, sau này hắn phải sống làm sao, hắn mới hơn hai mươi tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu. . . . . ."
"Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hắn chết tha hương? Đây là do hắn tự làm bậy. Thôn trưởng đã cho hắn đường sống, hắn không biết quý trọng, còn biết phải làm sao? Cái tính tình kia của hắn, ngươi có thể quản hắn sao? Không lấy đi hai chân của hắn, sau này không chừng lại tiếp tục gây họa, thực sự muốn mọi người trong Lý gia phải đi theo hắn tìm đường chết sao?" "Lý Đắc Chí đỏ mặt ngưỡng cổ rống to.
Một đứa con tốt đẹp như vậy, sao lại thành bộ dạng như bây giờ, đáng trách đáng giận!
BẠN ĐANG ĐỌC
Trọng sinh vi Liễu ca nhi _ Trần Liễu
Cerita PendekThể loại: Xuyên - Cổ đại - Chủng điền - Không gian - Ấm áp - Sinh tử - 1×1 - HE. Mô tả: Vì sự yêu thích của bản thân dành cho truyện nên mình đã đăng lại truyện. Mình đăng truyện trong sự chưa đồng ý của tác giả. Đăng với mục đích đọc OFFLINE và ph...