Chiều tối Nguyên ca và Đinh ca về biết tin cậu bị thương vội vã lên xem.
Hai ông anh lật cậu dậy xem tới xem lui, chắc chắn ngoài vết thương kia ra không còn chỗ nào khác bị thương mới yên tâm.
- Sao lại đứt được dây cáp chứ, bên đạo cụ làm ăn ẩu thế. – Nguyên ca càu nhàu.
- Chắc chắn không chỉ đơn giản là bị đứt. – Đinh ca nói.
- Ý anh là. – Nguyên ca ngờ vực nhìn anh.
- Thôi mà, em cũng không sao rồi. Không ai bị thương gì cả là được rồi. – Cậu nói.
- Như này mà không bị thương, hả, như này mà không bị à? – Đinh ca chỉ vào chỗ băng của cậu nói.
- Thì ... bị một chút. Không sao đâu. – Cậu vừa cười vừa nói
- Ca, em đói, trưa ăn có chút xíu à. – Cậu cầm tay Đinh ca làm nũng.
- Được rồi, để anh nấu ăn. Chân Nguyên em đi tắm đi, để cho thằng bé nghỉ ngơi.
Đinh ca nói rồi bèn xuống nhà, Nguyên ca cũng nghe lời anh mà trở về phòng.
Trương Chân Nguyên vừa tắm ra thì thấy Diệu Văn vào phòng. Anh liền hỏi.
- Em về từ bao giờ đó?
- Em về từ chiều rồi. – Cậu bé vừa nói vừa lại gần anh, đưa cho anh một bọc màu đen.
- Gì vậy? – Anh hỏi.
- Anh giúp em, đưa cái này cho Hạ nhi. Thuốc. – Nói xong cậu liền bỏ ra ngoài.
Ông anh kia ở trong phòng nhìn theo mà bất lực.
"Quan tâm thì tự đi mà đưa chứ. Phải anh mua đâu mà bắt anh đưa"
Nghĩ thì nghĩ nhưng anh vẫn mang qua giúp cậu.
Tại phòng 3 người, Hạ Tuấn Lâm đang ngồi đọc kịch bản.
- Nè. – anh đưa bọc thuốc vừa rồi cho cậu.
- Gì vậy ạ? – Cậu hỏi.
- Diệu Văn nó mua đó. Nó bảo anh đưa cho em – Anh nhún vai đáp.
- Thằng bé mua thuốc cho em á? – Cậu ngạc nhiên.
- Cầm đi. Nó mới đi mua về đưa anh là anh mang qua luôn đấy. Nó biết em bị thương à?– Anh nói.
- Chiều em về thằng bé thấy.
Anh vỗ vai cậu rồi bỏ ra ngoài. Hai thằng bé này phức tạp quá. Rõ là rất quan tâm nhau nhưng cứ cãi cự nhau hoài. Diệu Văn luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng thật ra lại luôn âm thầm quan tâm cậu. Còn cậu vì nghĩ Diệu Văn ghét mình nên chẳng dám lại gần, sợ làm cậu bé khó chịu thêm.
- Nó không ghét em như em nghĩ đâu. – Anh nói.
- Thật sao? – Cậu tay cầm bọc thuốc xem, nói gọng lí nhí.
- Tin anh. Xuống nhà đi cho thoải mái.
- Dạ.
Nói rồi hai anh em cùng nhau xuống nhà.
Hôm nay nhà chỉ có 4 người ăn. Á Hiên chắc phải quay đến đêm mới về, hai người kia cùng đều bận cả.
Mọi người gọi điện cho nhau rồi hỏi thăm cậu. Ai cũng lo lắng, cậu phải nói mãi rằng mình ổn, có Đinh ca chăm sóc rồi họ mới chịu thôi.

BẠN ĐANG ĐỌC
TNT[Hiên Lâm/ Tường Lâm] Báu vật của ngôi sao hạng A
FanfictionHai năm gặp lại. Thứ duy nhất tôi biết đó là phải giữ em thật chặt bên mình. - Á Hiên, cậu làm gì vậy? - ... - ... - Hạ Tuấn Lâm, từ giờ tớ chính là mỗi ngày đều sẽ cư xử như vậy, cậu cứ thích nghi dần đi.