27.

304 35 0
                                    

Một ngày nắng vào giữa đông lạnh tựa như được uống một cốc nước khi sắp sửa chết khát vậy.

Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt nóng ấm, Jeonghan đưa tay lên, nhìn chúng xuyên qua từng ngón tay ửng đỏ vì lạnh của mình. Chẳng nán lại lâu hơn để tận hưởng trời đẹp, anh vội vàng bước từng bước trên nền tuyết dày đặc nhưng đồng thời lại cẩn thận sao cho khỏi bị ngã xuống đường.

"Jeonghan hyung!" Anh nhìn sang, thấy Seungkwan đang hớn hở chạy đến trên đôi giày chuyện dụng để đi lúc trời có tuyết mà cậu nhóc mới tậu được cách đây không lâu. "Đến lớp học sao?"

Jeonghan gật đầu, nắm lấy bàn tay thân thiện đang xòe ra của cậu, rồi cả hai bám vào nhau vừa đi vừa trò chuyện. Từ sau khi đỗ trường nghệ thuật, Seungkwan chuyển đến Seoul sống, gần đây trống lịch mới về thăm nhà. Mới đi có mấy tháng mà trông khác hẳn, từ thanh niên ngố tàu nhắng nhít giờ đã thành một cậu sinh viên đại học thanh lịch.

Cơ mà cái nết đam mê tám chuyện thì vẫn y nguyên, thậm chí còn được bồi dưỡng và phát triển mạnh mẽ hơn. Jeonghan nghe cậu líu lo bên tai chẳng khác nào nghe chim vành khuyên hót, gật gù tận hưởng tiếng kêu lanh lỏi xinh đẹp, mặc dù chẳng hiểu đang hót cái gì.

"Jeonghan hyung này, dạo này Mingyu hyung có khỏe không?" Seungkwan hỏi. "Vài tháng nay em không nghe ngóng được tin tức gì từ ảnh cả."

Jeonghan trượt chân một cái, may mắn tay vẫn được Seungkwan nắm nên mới không ngã ra đường. Thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, anh chỉ biết cười giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, và Mingyu vẫn sống rất ổn. Chỉ là dạo này hai người yêu xa mà thôi.

Nhớ lại thì ngày hôm quả thực là một mớ hỗn độn.

Mingyu bị cảm giác bẽ bàng chiếm hữu tâm trí, mặc cho tiếng Jeonghan gọi ở phía sau, cứ một mạch cắm đầu mà chạy. Giờ trong tâm trí cậu chỉ có sự hổ thẹn và sợ hãi, cái cảm giác khi người quan trọng nhất trong đời biết được điều được bí mật đáng xấu hổ của bạn, mọi sự tự tin trước giờ hoàn toàn bị sụp đổ. Đáng lý cậu sẽ nói cho anh toàn bộ mọi chuyện tối nay, vì vậy định bụng ghé qua tiệm hoa mới mở để mua tặng anh một bó hồng. Jeonghan luôn thích hoa hồng.

Vậy mà giờ anh biết cả rồi, liệu anh sẽ nghĩ sao về cậu? Mingyu sợ hãi, cậu sợ rằng anh sẽ nghĩ khác về mình, cậu tư ti về bản thân.

Bỗng từ phía sau truyền đến tiếng thụp một cái. Mingyu ngừng chạy, quay đầu lại thì bắt gặp thân hình của Jeonghan ngã nhào trên đường.

Jeonghan nghiến răng chửi rủa cái cơ thể yếu đuối vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau buổi tối hôm trước này. Dọc sống lưng truyền đến một cơn đau đến tê tái, bắp chân thì như bỏ cuộc, không còn chút sức lực nào cả. Jeonghan cố điều chỉnh lại hơi thở, mồ hôi sớm đã chảy dọc hai bên thái dương.

"Anh có sao không?" Mingyu vội vàng chạy đến quỳ bên cạnh Jeonghan. Cậu đưa tay chạm vào má đối phương, trong lòng xót xa. "Em xin lỗi, cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, vậy mà e-"

Bất ngờ cả người cậu bị ôm chặt cứng, Jeonghan mặc kệ người qua đường đang nhìn bọn họ, hai tay quàng lên cổ Mingyu kéo cậu áp sát thân người mình.

[GyuHan] same dream, same mind, same nightNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ