。Sớm, Oitsuki chỉ chịu thức dậy khi ánh nắng của sớm mai nhẹ nhàng chạm lên từng tấc da thịt. Nó dụi đầu sâu hơn vào chăn, cuộn người lại nhưng rồi lại đột ngột mở mắt ra. Vì mùi hương ngọt ngào quen thuộc đã bị thay thế bằng mùi hương mát lạnh xa lạ. Ngồi dậy xoa xoa mái tóc mềm nó bẹp bẹp môi, kí ức hôm qua như thuỷ triều lần lượt trở về lại não bộ của nó.
Hôm qua mệt thật đấy.
Nhìn xuống dưới đất, hai anh em nhà Haitani đang dựa đầu vào nhau mà ngủ trông rất ngon lành. Vẻ mặt yên bình như thể đã an nghỉ vậy:)
Nó đứng dậy, toan đi ra cửa đề về nhà vì đã chắc chắn rằng hai người này đã hết sốt thì một tiếng động vang lên sau lưng. Là Rindou, cậu chàng đã tỉnh dậy mặc dù nó đã đi rất khẽ khàng, trực giác tốt hay thính giác tốt đây.
Rindou ngủ một đêm cũng đã hạ sốt, mò mẫm lấy kính đeo lên rồi nhìn đến cô gái nhỏ đang tính lẻn về mà không chào hỏi câu nào. Đánh một cái ngáp dài rồi đứng dậy đi đến tủ quần áo. Rindou dựa lưng vào tường, ngáp:
"Để tôi chở về cho."
Nó nhìn cánh tay được băng bó lại, nhẹ nhàng:
"Tay thế lái xe có nguy hiểm lắm không?"
"Vô tư." Rindou chẳng quan tâm lắm, như thể đó là điều bình thường vậy. Bị như này cậu còn đánh được thêm hơn chục thằng nữa. Cậu chàng tròng đại một chiếc áo len xám cao cổ, miệng kể ra những trận đánh mà bị thương nặng hơn thế này mà vẫn cũng anh trai đua xe được. Trong giọng cậu ta nghe có vẻ thích chí lắm. Đôi mắt màu oải hương luôn bờ hững khi nói về điều đó thì mắt sáng lên, hiện lên tia tàn bạo.
Thấy nó mím môi, ừ ha, nhìn ngoan ngoãn như vậy thì chắc không thích mấy vụ đánh nhau của bất lương rồi, cậu gãi đầu:
"Sao vậy? Không thích nghe à."
"Không sao." Nó lắc đầu.
Rindou xoa đầu nó, cười nhạt:
"Không thích nghe thì tôi không nói nữa, đi thôi."
Nó đứng yên trước cổng nhà Haitani chờ Rindou lấy xe ra. Rindou ném cho nó một cái mũ bảo hiểm rồi vặn ga, hất cằm ý bảo nó lên xe.
Đúng như nó nghĩ, chẳng bất lương nào chịu đội mũ cả, nguy hiểm quá đi.
"Ăn gì?"
"Hả?" Nó hơi hét lên, vì Rindou phóng nhanh quá, gió to cực. Mái tóc nó cứ bay cả ra sau, nó cá rằng bây giờ trông rất tức cười.
"Chậc, ăn gì? Mua cho."
"Đồ ngọt!" Oitsuki trả lời ngay tắp lự. Nó là đứa vô cùng mê đồ ngọt, nếu không mẹ không cho thì nó đã ăn trừ cơm rồi. Đôi mắt màu trời của nó sáng bừng hẳn, môi cong lên.
"Ngọt ngào như này là do ăn đồ ngọt mà thành à?" Rindou lẩm bẩm, nó nghe không rõ liền hỏi lại nhưng cậu chàng không nói.
Rindou dừng xe lại tại một tiệm bánh ngọt, đi vào rồi một lát sau đi ra với nhưng chiếc bánh được gói lại rất tinh xảo và đẹp đẽ, và một cốc trà sữa ấm áp. Cậu đưa lên trước mặt nó, liếc nhìn ra chỗ khác trông có vẻ ngượng ngùng lắm:
BẠN ĐANG ĐỌC
|Tokyo Revengers| Nữ sinh cao trung.
FanfictionOitsuki dừng bút, ngẩng mặt lên, đôi con ngươi màu trời chớp chớp, giọng nhẹ nhàng: "Tôi ấy à, chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường thôi." Họ hàng với bất lương Hanagaki Takemichi. Bạn bàn bên là Haitani Ran. Em trai kết nghĩa Sanzu Haruchiyo, I...