"Ể?"
Takemichi đứng trước cửa lớp, ôm cậu nhóc thường ngày rất hay cau có, hôm nay lại ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay cậu mà rên ư ử vì bị sốt, cả mặt nhóc nóng ran, tay chân đỏ ửng, bị khó chịu với khí trời nên liên tục mò mẫm hơi ấm từ cậu mà rúc vào. Còn cậu nhóc rất hay cười, đôi mắt luôn híp lại mà quậy phá thì nay lại nằm yên trong lòng mẹ mà hướng về phía cậu gọi hai tiếng " Thầy Takemichi"
"Soya? Nahoya ? Hai em ấy trông không ổn chút nào cả"
"Vâng..tôi biết thưa thầy. Nhưng thầy có thể chăm hai nhóc ấy hôm nay giúp tôi không ? Hiện tại tôi đang có cuộc họp rất gấp nên không thể nào chăm hai bé bệnh cùng một lúc được. Nahoya và Soya khi bệnh sẽ ít quấy hơn những lúc bình thường, thầy trông bé hộ tôi nhé"
Người mẹ thành khẩn nhìn cậu, cậu cũng không thể từ chối được. Hai cậu nhóc là học sinh của cậu, không thể bỏ mặc hai đứa nhóc bị bệnh được.
Nhận lời của người mẹ, cậu hai tay o bế hai đứa đem vào lớp trước sự ngạc nhiên của mấy đứa nhỏ khác
"Ủa? Nahoya? Soya? Hai cậu ấy bị sao vậy Takemitchy?"
Takemichi cười khổ, từ khi nào thằng nhóc Manjiro này lại đặt cho cậu những cái biệt danh nghe mắc cười vậy? Còn không dùng kính ngữ nữa ? Hiền với nó quá giờ nó leo lên đầu mình ngồi hả?
"Hai bạn nhỏ này của chúng ta hôm nay bị bệnh rồi. Có hai nhiệm vụ rất cao cả hôm nay thầy sẽ giao cho mấy đứa, thực hiện được chứ?"
Bọn nhóc nghe tới bốn chữ "nhiệm vụ cao cả" thì không nhịn được mà sáng mắt lên, tập trung xếp một hàng ngang trước mặt cậu mà đồng loạt gật đầu.
Takemichi cười nhẹ, dụ được tụi nhóc rồi haha
"Đầu tiên, là nhiệm vụ quan trọng nhất..."
Cả đám hồi hộp chờ được điểm danh, đứa nào đứa nấy cũng trong tư thế sẵn sàng, nhìn rất cưng.
"Bajiii !"
Cậu nhóc đang ngồi chễm chệ nghe thầy gọi mà đứng phắt dậy hô to chữ "Có"
Takemichi nhìn Baji mà cười, mấy nhóc còn lại nhìn cậu nhóc với ánh mắt hờn ghen
"Baji nhà chúng ta rất cao nhỉ ? Vậy em tới tủ giáo viên, tìm cho thầy hai chiếc khăn sạch để đắp lên trán cho hai bạn nào"
Baji nghe thế tuân lệnh mà chạy ù vào trong làm theo y lời cậu. Mấy đứa nhóc còn lại ủ rũ, tưởng đâu có cơ hội cộng thêm điểm tốt trong mắt thầy, ai ngờ bị cái chiều cao phản bội, hậm hực mà phồng má.
"Có thêm nhiệm vụ cũng không kém phần quan trọng nè, đứng thẳng lưng coi"
Takemichi vỗ vỗ cái lưng đang cong dần của Kisaki do ủ rũ, cậu nhóc nhanh như chớp mà phục hồi trạng thái bình thường
"Inui ! Kokonoi !"
Nghe thấy tên mình, hai nhóc đang ngồi ngoan ngoãn đứng phắt dậy, nhìn Takemichi bằng ánh mắt hừng hực quyết tâm, hô to "Có mặt"
Takemichi thật sự nín cười không nổi, quay mặt qua hướng khác mà cười khặc khặc. Hai nhóc khó hiểu nhìn thầy của mình, cậu cũng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc mà nhìn hai nhóc
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTakemichi] [TR] Thầy Hướng Dương
Fanfiction"Em muốn cưới thầy" Bọn nhóc miệng còn hôi sữa, tay mân mê bình nước, miệng ngậm mút cây kẹo, lúc nào cũng giữ khư khư con cúp bế bên cạnh mà lại ngỏ lời hỏi cưới giáo viên trông trẻ của mình, thầy ấy không chán ghét, vô tư cho đi những chiếc ôm cái...