Đám trẻ sau hai ngày qua đêm ở trường thì cũng được về với ba mẹ. Cơn bão đã đi nhưng hậu quả nó để lại cũng khá đáng sợ, cây cối đổ ngã đầy đường, nhân viên vệ sinh phải cật lực lắm mới quét dọn và chuyển hết chúng đi được
Takemichi đang ở nhà một mình, Kazutora đã về nhà của nhóc ấy từ bao giờ. Ngôi nhà của Takemichi vốn không lớn nhưng theo trí nhớ của cậu nó không có ảm đạm như vậy.
Thở dài một hơi, cậu đi xuống bếp đun nước nấu mỳ. Lúc trước có trẻ nhỏ nên ăn uống phải đủ bữa, bữa nào cũng đủ chất, đủ dinh dưỡng, hôm nay không có ai, cho Takemichi xin phép lười biếng một chút nhé
Nhạc chuông điện thoại của cậu vang lên làm cắt đứt dòng hồi tưởng về quá khứ, với lấy chiếc điện thoại rồi trả lời
"Moshi moshi?"
"TAKEMICHI À! KAKUCHOU GẶP TAI NẠN RỒI!"
Tiếng của hiệu trưởng làm ù cả tai của Takemichi. Cái gì? Thằng nhóc ngoan ngoãn, lúc nào cũng mỉm cười đáng yêu trong lớp Hướng Dương gặp tai nạn á?
Tắt bếp, vừa chạy vừa với lấy cái áo khoác mỏng choàng lên người, Takemichi hớt ha hớt hải chạy đi trong đầu bây giờ chỉ còn lời của cô hiệu trưởng
"Trên đường ba mẹ nhóc ấy đón về đã bị một chiếc xe tải đâm trúng, ba mẹ của nó ra đi ngay trên xe, còn nhóc ấy đang được đưa vào phòng cấp cứu, hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch. Vì không có cách liên lạc cho người thân nên họ lần theo thông tin mà gọi đến trường. Thằng bé đang cấp cứu ở phòng 140 ở bệnh viện XY, cô đang ở đây rồi, cháu đến lẹ đi"
Takemichi chạy bộ đến bệnh viện với vẻ mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, vì đi vội mà không mang cả giày dép, áo khoác vắt trên người mà chưa được cài hết nút, Takemichi nắm chặt điện thoại, hỏi đường y tá sau đó chạy thẳng lên trên phòng bệnh.
Bà Hana ngồi đó hốc mắt đỏ hoe nhìn chàng trai tơi tả chạy đến, bà ngạc nhiên, sau đó trách mắng
"Điên rồi hả Takemichi? Bây giờ bên ngoài là 12° đó, cháu không biết lạnh hả? Giày dép đâu mà đi chân đất? Lo cho đứa nhỏ cô biết, nhưng cháu cũng phải lo cho mình nữa chứ"
Bị trách mắng Takemichi mới nhận ra về tình trạng của mình mà nhìn xuống, bàn chân đã ửng đỏ có chỗ bị trầy, dù thế Takemichi cũng không quan tâm, gạt đi mấy giọt nước mắt mà nói
"Cháu chỉ không muốn để Kakuchou một mình...vì cảm giác cô đơn và trống trải đó, chính cháu hiểu rõ nhất"
Thì ra là đồng cảm !
Takemichi hiện tại ngồi trên ghế, run bần bật như cái ngày mà cậu chờ đợi tin tức từ ba mẹ vậy. Ngày hôm đó trời cũng se se lạnh, Takemichi cũng phải chạy một quãng dài đến bệnh viện, ngồi lo lắng cầu nguyện chưa được bao lâu bác sỹ đã đi ra báo tin tử cho cậu.
Một cậu nhóc còn đi học, chưa hiểu được hết như thế nào là hỉ nộ ái ố, chưa hiểu được hết cạm bẫy của xã hội, vậy mà lại bị bỏ lại ở thế gian này chỉ một mình. Ba mẹ ra đi, cậu cũng dọn đến nhà họ hàng ở, họ hất hủi, họ đùn đẩy nhau, bị họ căm ghét, họ quở trách ba mẹ cậu vì sao không mang cậu theo luôn đi, cậu nửa câu cũng không dám trách, bấm bụng quay về căn nhà từ lâu đã không còn hơi ấm của gia đình.
![](https://img.wattpad.com/cover/290132560-288-k712077.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTakemichi] [TR] Thầy Hướng Dương
Fanfic"Em muốn cưới thầy" Bọn nhóc miệng còn hôi sữa, tay mân mê bình nước, miệng ngậm mút cây kẹo, lúc nào cũng giữ khư khư con cúp bế bên cạnh mà lại ngỏ lời hỏi cưới giáo viên trông trẻ của mình, thầy ấy không chán ghét, vô tư cho đi những chiếc ôm cái...