Kakuchou tỉnh lại là chuyện của sáng hôm sau. Một vài cảnh sát đã đứng trước cửa từ sớm cùng nói chuyện với Takemichi, cậu nhóc tỉnh dậy chưa hề biết được sự ra đi đột ngột của ba mẹ mình, chỉ nghe vọng lại từ ngoài vào tiếng thầy giáo thân yêu cùng vài ba giọng xa lạ
"Thưa anh, tai nạn của gia đình cậu bé sau khi điều tra thì được cho là tai nạn ngoài ý muốn"
"Tôi hiểu rồi"
Vị cảnh sát đó trầm ngâm hồi lâu rồi nói tiếp
"Có lẽ cậu bé sẽ được đưa tới cô nhi viện ! Cậu bé không hề có họ hàng hay người thân nào khác cả, bất đắc dĩ bây giờ cậu nhóc sẽ được đưa đến cô nhi viện gần nhất"
Kakuchou không tin vào những gì cậu nhóc vừa nghe được, ba mẹ nhóc hôm qua còn cười đùa với nhau ở trên xe, hứa rằng sẽ mua cho nhóc một chiếc xe đồ chơi mới, trao nhau mấy cái thơm trước mắt cậu, vậy mà hôm nay lại ra đi? Miệng cậu nhóc như bị nghẹn lại, không phát ra được gì kể cả một vài tiếng nấc, một bên mắt đau rát không chịu nổi nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống.
Giờ nhóc phải làm gì đây? Nhóc nhớ ba mẹ quá? Nhóc muốn gặp họ nhưng đôi chân như bị dán chặt ở trên giường không nhúc nhích được. Nhóc muốn gào tên họ nhưng miệng run run không nói được câu nào. Ba mẹ dạy cho nhóc tất cả, cáchlàm người, cách cư xử, cách nói năng, cách đi lại, nhưng họ không dạy nhóc làm thế nào để sống khi thiếu họ..
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, vừa đủ để làm cho cậu nhóc bên trong phòng thoát ra khỏi đống suy nghĩ rối ren
"Tôi sẽ nhận nuôi thằng bé!"
Dưới sự ngạc nhiên của hai vị cảnh sát và sự ngỡ ngàng của cậu nhóc với đôi mắt ướt đẫm, Takemichi vẫn chắc nịch
"Sao có thể? Nhìn cậu còn không giống sinh viên đại học? Tương lai của cậu về sau sẽ gắn liền với đứa trẻ đó, cậu muốn như vậy ư?"
"Tôi nguyện ý. Tôi sẽ không hối hận. Thứ duy nhất bây giờ tôi cần là cái gật đầu đồng ý của thằng bé, chuyện tương lai không quan trọng"
Một vị cảnh sát tốt bụng lên tiếng khuyên ngăn
"Nè nè..cháu có vẻ không hiểu vấn đề lắm ! Thật ra cô nhi viện cũng không tệ lắm đâu. Thử nghĩ coi nếu sau này cháu có bạn gái, cháu định giải thích sao? Sau này cháu còn tương lai, còn nhiều thứ, đừng liều như vậy. Thằng bé sẽ là gánh nặng của cháu đó"
Kakuchou im lặng tiếp nhận những lời mà vị cảnh sát đó nói, không sai, Takemichi còn tương lai, còn cuộc sống, cậu không thể chỉ vì sự tốt bụng nhất thời của mình mà đánh đổi cả đời được, Kakuchou không muốn như vậy đâu
Cậu chỉ mỉm cười nói
"Không đâu ạ ! Cô nhi viện thì làm sao mà tốt được ! Cháu không coi thằng bé là gánh nặng đâu, thằng bé sẽ là gia đình của cháu. Nỗi đau mất cha mẹ cháu hiểu rõ, hơn thế nữa trong thời gian này cháu không thể để nhóc ấy một mình được, trái tim của thằng bé cần được chữa lành. Chỉ cần thằng bé còn cần cháu, có chết cháu cũng sẽ không vứt bỏ nó. Nhà có hai người cũng không tệ lắm đâu ạ!"

BẠN ĐANG ĐỌC
[AllTakemichi] [TR] Thầy Hướng Dương
Fanfic"Em muốn cưới thầy" Bọn nhóc miệng còn hôi sữa, tay mân mê bình nước, miệng ngậm mút cây kẹo, lúc nào cũng giữ khư khư con cúp bế bên cạnh mà lại ngỏ lời hỏi cưới giáo viên trông trẻ của mình, thầy ấy không chán ghét, vô tư cho đi những chiếc ôm cái...