Chương 12: Xã hội

1.1K 132 4
                                    

Tôi xoay đầu lại, cái tôn giọng này, cái kiểu mỉa mai này. Dell nhầm vào đâu được. Tao nhớ chỗ này vắng lắm mà trời. Tụi nó gắn chip vào người mình à. Tay tôi dịnh thành lang can. Hai cái con người dần khuất khỏi bóng tối. Ai lại không nhớ cái giọng người mà mình từng yêu cơ chứ.....? Cút đê, bà đây đang sống rất chi là yên ổn. Không cần bây đâu, xê ra đê.

Tôi giả ngu nhìn bọn hắn bằng con mắt khinh bỉ. Đoạt giả Oscar rồi nha:)). Ran và Rindou đứng nhìn tôi một hồi lâu. Ánh mắt ánh lên sự chiếm hữu. Đjt mẹ, bà đây làm dell gì đâu? Nhìn chằm chằm hoài, người ta biết người ta đẹp rồi. Hệ hệ:))

" Sao các người lại ở đây, tại bữa tiệc này?" Tôi hỏi cặn kẽ. Lỡ đâu bọn hắn vô đây giết người rồi sao? Ai chịu cho nổi. Tôi giọng lạnh không hơn không kém. Khi nhìn 2 con người này tôi lại nhớ tới cái ngôi nhà đó, cái xiềng xích mà tôi mang nặng trong đầu không thể quên được. Nhìn lại cái đồng hồ của mình.

11h45

" Bọn anh đến đây để giao dịch." Ran gã nói.

Không nên ở đây lâu, người khác sẽ phát hiện ra mất. Liếc mắt xuống phía dưới một chút. Tầng 15..... Cao vc ra. Tâm sự thời trẻ trâu một chút chắc không sao. Tôi chuyển ánh mắt qua 2 người họ. Rindou đứng trước mặt tôi từ lúc nào, sao gã ta lại đi không có tiếng động? Ma à? Tôi giật mình mà tự chủ lùi về phía sau. Hắn ta vòng tay qua eo tôi, kéo sát lại. Mắt chạm mắt, tưởng vậy là tôi sợ à? Đúng rồi đấy, sợ chết mẹ. Mặt vẫn đang lạnh nha mọi người chứ tim như đang muốn nhảy ra ngoài rồi đó.

" Bộ đồ này thật kém chất lượng, về đi, tôi sẽ cho em tất cả." Gã cười mà cầm tóc tôi lên hôn. Tôi im lặng một hồi lâu. Hồi đó ông ta cũng thường làm vậy với mẹ tôi...... Và tôi sẽ không lặp lại nó trên người mình đâu. Hôn trên tóc thể hiện sự khao khát, nhưng tôi chẳng muốn sự khao khát đó dành cho mình. Sao không tìm đại con đỹ nào đó đi. Bám hoài zậy?

" Xin lỗi nhưng tiền tôi không thiếu." Tôi cười giả trân nhìn gã. Nụ cười này.......không giống như lúc ấy. Nó thật hoàn hảo nhưng lại lạnh lẽo vô cùng... Nó khiến cho ngươi nhìn vào khó chịu. Hắn ta nhanh mặt.

Ran chẳng yếu thế mà lấy tôi ra khỏi lòng thằng em mình. Trao cho tôi nụ hôn hờ hững. Lâu lắm rồi mới chạm lại đôi môi này, nó mềm mại biết bao. Khiến người khác hôn vào như nghiện vậy. Lần 1 rồi sẽ có lần 2, cho tới khi muốn giữ nó làm của riêng mình.

Mặt tôi đỏ mà đẩy gã ra, hai thằng này.......điên rồi. Tính cách của con thú săn mồi đang hiện lên trong họ, thật đáng sợ....... Tia Laser được hiện lên tường kế bên. Tôi nhận ra mà lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt nghiêm túc mà nhìn họ.

" Chúng ta không còn là gì của nhau rồi Haitani à......" Tôi lùi về sau lan can ngày một gần. Hai người họ thấy vậy liền nhanh chong chạy lại phía tôi. Tôi gieo mình từ tầng 15 xuống, 2 người họ ở trên mà nhìn tôi rơi tự do xuống. Không quên tặng kèm cho 2 người họ cái ngón giữa của tôi. Đã bảo là coi nhau như người dưng rồi mà, dell nghe:))

Mọi người muốn biết cảm giác bay không? Nó đó, áp lực gió mạnh vc, còn lạnh nữa. Tóc bay tứ tung. Tôi thả rơi tự do là vì thang máy không thể dùng được. Thằng 'cha' của tôi sẽ truy bắt người gây cho hắn xấu hổ trước dân chúng...và đó là đứa con duy nhất của ổng. Ai lại muốn bị bắt khi đang muốn giết người cơ chứ?

[TR] [ Haitani x Reader ] Lạc mất emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ