Chương 2: Niệm Phật

1.8K 183 14
                                    


Tôi đưa con đỉ ham ăn đấy đi vào tạp hóa mua cả đống đồ. Chùi ui, quẹt cái thẻ mà nó mượt. Nó sướng gì đâu á:)) Tiêu tiền của kẻ khác đúng là thích thật. Hầu như toàn là mua đồ ăn vặt. Tới con ngõ cửa nhà con Sakura, tôi tạm biệt nó rồi đi thẳng về nhà. Nhà của cô và nó không xa, cách có vài căn nhà. Tôi cũng không biết là nó đã sống ở đây hay chuyển tới đây nữa. Thôi, có những điều không nên biết thì tốt hơn.

10h54 PM

Nhìn vào cái đồng hồ mà hết hồn, định đánh răng đi ngủ thì. Mọi người à...... hết cmn kem đánh răng rồi. Nhà không còn cái tuýp dự phòng nào nữa. Tôi ở riêng vì muốn ba mẹ hâm nóng lại tình cảm. Nhưng không có họ cũng thật khổ quá. Nội tâm gào thét. Đành lết cái thân này đi mua kem đánh răng vậy.

Tôi ở nhà thường mặc quần rất ngắn rồi với lấy đại cái áo thun nào đó thôi. Giờ mà đi mua đồ á, có nước lấy cái áo hoodie mặc vào thôi. Má, thật chứ, tối rồi còn đi long nhong ngoài đường mua cái tuýp kem đánh răng. Có khi nào người ta thấy rồi tưởng mình điên mà đi gọi cho trung tâm -tâm thần không chời? Dm ông trời. Sầu bỏ mẹ ra.

Mua xong may mà có đem theo điện thoại. Con loz kia gửi ảnh đang ăn mì cay. Dm mày, biết tối rồi không? Tao cũng biết đói chứ bộ, quành lại tạp hóa mà mua thêm cái cây xúc xích. Hậm hực mà ngồi xuống cái ghế dài gần đó, chuẩn bị ăn cạp một miếng thì......

Gâu Gâu Gâu Gâu......

Tiếng chó sủa quanh đây, ngó qua ngó lại. Thấy con chó sủa vào cái cây cao gần đó. Nó sủa ma à? DM, sợ vc ra, ma với quỷ gì ở đây. Nghĩ tới thôi run hết cả người, cắn miếng xúc xích cho đỡ tức.

" Dm mày, cút đê, cút cho ông đây còn về nhà!!" Ũa?? Cái quần què gì đang xảy ra vậy? Ma thật à? Ngó lại lần nữa, có cái linh cảm nào đó mà tôi ngước lên.

Duma cười lăn đất. À à, thì ra là bị chó dí. Một thằng nhóc bị chó rượt trèo lên cả cây. Cười lộn ruột luôn chứ đùa:_) Không nhịn được nữa mà cười thành tiếng. Nói thật, tiếng cười không thể nào hamz beep hơn.

" Ahahaahha du-duma, mắc cười vaiz cứt, ahahah" Cười riết nước mắt mém chảy ra. Ôi trời, tối rồi có khi người ta nghĩ mình điên nữa. Nhanh trí lấy cái điện thoại quay lại.

" Nè bà cô, đuổi giùm tôi con chó đi." Rindou mặt uất ức cầu cứu, nhưng mà.......sao nhà mi lại giám gọi ta là bà cô chứ? Ta mới học sinh cấp 2 thôi nha. Không khỏi tức giận mà cô nói.

" Nè nè, tôi mới học sinh cấp 2 thôi nha, bà cô cái đầu đất nhà mi." Nói xong cô vẫn không quên quay lại. Phải gửi cho con kia nữa chứ. Chắc nó cười sặc.

" Gì chứ? Quần áo không ra gì, thậm chí còn che luôn cái quần. Đầu tóc xộc xệt. Không phải bà cô chứ gì nữa?" Anh à, anh có biết anh đang thêm dầu vào lửa không vậy hả? Có ngày tôi khâu lại cái mỏ của nhà mi lại.

" Tch-" Đúng thật là cô không thể chối cãi. Vì nó là sự thật. Định đi về luôn ấy chứ, nhưng nỡ lòng nào để cậu nhóc này ở trên đó được? Rũ lòng từ bi vậy. Haizz..... Tôi liền nhử nhử con chó bằng cây xúc xích đang ăn dở, quăng đi nơi khác. Con chó nó cũng chạy theo. Má, chưa ăn hết nữa mới ác chứ. Đòi thằng kia đền tiền cây xúc xích.

[TR] [ Haitani x Reader ] Lạc mất emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ