Chương 11: Angle's Scream

1.1K 148 9
                                    

Tôi đi chân không vào bữa tiệc, đưa cho tiếp tân tấm thiệp mời. Anh ta xem xét một hồi lâu rồi nhìn tôi. Có nhan sắc cũng là một lợi thế, anh ta nhìn tôi rồi nở nụ cười thân thiên mà mời tôi vào.

" Mời quý cô Violet vào." Anh ta cuối người mà trả cho tôi lại tấm thiệp. Tôi cũng vươn tay ra lấy, đột nhiên có con nhỏ ất ơ nào đó đụng phải tôi. Tôi ngã lăn nhào về phía trước. Ủa em?? Em có mắt để trưng à? Vậy thì bán mắt đi được rồi đấy, xài chi nữa? Tao alo bác sĩ hộ rồi, khỏi cảm ơn.

Tôi quay mặt lại, ối giồi ạ, xem ai đây?? Oan gia ngõ hẹp. Con đỹ hồi đó hay gây sự với tôi đây mà:))? À à, tôi nhớ rồi, nhà nó cũng thuộc cấp thượng lưu, mém quên. Giàu thì giàu thật đấy, sao mày không dùng tiền đi sửa lại cái nết của mày đi, con hamz loz? Nó tên gì ta...... Tôi dẹp mẹ đi quên rồi, nhớ làm dell gì.

Tôi đứng dậy, phủi đi chiếc váy đỏ của mình. Anh tiếp tân thấy cô ả liền có chút run sợ. Không xem thư mời mà cho ả vào thẳng luôn. Ơ, đây đâu phải là Ấn Độ đâu?, phân biệt giai cấp thế?

" Mời quý-quý cô Ruby vào ạ.." Anh ta run sợ trước nhỏ ư? Nó là đứa tai to mặt lớn ở đây à? Sợ quá...sợ quá cơ. Tôi cười khinh mà nhìn nó, xoay mặt nghênh ngang mà đi vào. Nó đâu có chừa, túm tóc tôi lại... Mày nên biết là....tao ghét đứa nào đụng vào tóc tao lắm... Tôi nắm lấy tay nó mà lên người, quật nó lên phía trước. Nó nằm dưới đất đau đớn mà ngồi dậy. Tao tức lắm nhưng mà phải kìm lại nếu không kế hoạch sẽ tan thành mây khói hết. Mọi người ai trong phòng cũng chú ý tới bọn tôi.

Phạm Thiên ở ngoài xem tình thế ra sao. Koko sợ xanh mặt, mình vừa đụng vào thể loại gì vậy? Xã hội đen à? Ủa mình làm bất lương mà, xã hội đen gì ở đây:))? Đôi khi anh quên mất mình là thành viên cốt cán của Phạm Thiên, thông cảm.

" Nè nè....Đừng quên tao như vậy chứ Yuri Saitou~" Tôi ngồi xuống mà nâng cầm nó lên. Mặt chạm mặt. Không thể không chạm mắt nhau. Nó run sợ mà nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi. Ôi trời, tao chỉ mới hù tí thôi mà, làm gì mà khóc tới nơi vậy? Thôi thì dịp khác đánh mày vậy, liệu hồn mà tránh mặt tao đi con đỹ.

Giờ mới nhớ ra tên con này, hình ảnh nó mờ nhòa quá t không thể nhớ trong tích tắc được. Tôi đi vào khu sãnh chĩnh, bỏ nó ngồi dưới nền đất lạnh. Nay toàn gặp âm binh, vì sao tôi bình tĩnh như thế á? Tôi cũng không biết nữa;-;

Yuri ngồi dưới đất mà nhớ từng hình ảnh một. Nó nhớ cái khuôn mặt ấy, cái khuôn mặt mà mình luôn căm ghét. Chính nó, nó chính là người hút hết sự chú ý của mình. Là tại nó, nhưng tại sao mình không thể đánh bại nó? Tại sao tôi lại sợ cái con người đó....?

" Y/n......" Nó đột nhiên thốt ra tên tôi. Mặt đổ đầy mồ hôi lạnh. Haitani tuy ở đằng xa nhưng đọc được miệng của cô ta. Hơi nghi ngờ mà nhìn về hướng tôi. Nhìn lại đôi guốc mình đang cằm lên nhìn. Ủa cha nội? Biến thái à?

Ran nhìn xung quanh đôi giày tìm size. 37....... Nhưng size của Y/n là 36.5 . Có nhầm lẫ gì ở đây rồi. Gã ta lắc đầu bảo ý không phải. Nhưng trong tâm lại có cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc tới lạ thường. Ánh mắt của hắn không ngừng hướng về phía tôi, khiến tôi có chút lạnh sóng lưng.

[TR] [ Haitani x Reader ] Lạc mất emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ