Chương 19: Bỏ đi quá khứ

995 123 9
                                    

Tôi đưa 2 tay lên xoa đầu họ. Muốn yêu lại rồi đây...... Không tự chủ được mà cong môi lên. Chắc giờ con Sakura cũng đang hồi lại sức, nó mất nhiều máu quá mà. Nhưng cái giấc mơ ban nãy......là thật nhỉ? Tôi suy ngẫm một hồi lâu, anh ấy đẹp thật đấy. Mikey à...? Hai người này rốt cuộc là gì với nhau đây?

Bất giác mà ở trong tâm tư lúc nào không hay. Tôi cố gắng sắp xếp lại thứ tự của những mảnh ghép ký ức. Tôi gặp anh ấy trước trại mồ côi và.......Kakucho? Nhìn lại thì anh ấy cũng ở trong Phạm Thiên, sao lạ ấy nhỉ? Lúc đó ngày nào tôi với 2 người đó cũng đi chơi với nhau, nhưng rồi đến một lúc nào đó. Anh ấy không xuất hiện nữa cả Kakucho cũng biệt tăm biệt tích. Khi lớn lên được đôi chút gặp lại anh ấy trong hoàn cảnh sắp chết. Do ông trời sắp đặt cả sao.....? Cái cách anh ấy chết trong lòng tôi, chẳng thể nào buồn hơn. Anh trai....

" Em đang nghĩ gì đấy?" Tiếng nói của gã lôi tôi ra khỏi chốn đó. Tôi chợt giật nhẹ một chút. Nhìn xuống 2 con người đã tỉnh dạy tự bao giờ. Sao tôi lại không phòng bị như thế nhỉ? Cố gắng loay hoay trốn ra khỏi cái giường bệnh này.

" Định đi đâu đấy bé con?" Ran hắn ôm lấy eo tôi mà dụi vào. Đjt, nhột chết mẹ. Tôi chẳng đẩy thằng này ra được, sao mình yếu thế? Rindou gã cũng chẳng tha gì tôi mà tiến tới sát mặt tôi. Trao cho một nụ hôn sâu. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì lưỡi của gã đã đưa vào trong. Tôi nhăn mặt vì khó thở, cố gắng đảy gã ra bằng 2 tay. Nhưng tôi lại chợt quên rằng Ran vẫn còn dưới eo tôi. Gã luồn tay vào áo, đôi tay chai sần chạm vào da thiệt nõn nà của tôi. Làm tôi chợt run người. Này là bức ép người quá mức.

" Ha...cút ra coi bọn khốn này." Đây là bệnh viện đấy. Mà nếu có ở nhà đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng cho mấy người tự nhiên tự tại thế này đâu. Rin gã rời đôi môi của tôi, liếp mép còn sót lại chút dịch bọt. Lâu lắm rồi mới được toại nguyện như vậy nên mặt gã trông thỏa mãn làm sao. Tôi nằm đôi tay đang lần mò của Ran lại, bóp mạnh nó một cái. Nhưng hình như gã chẳng hề hấn gì, mà còn cười hì hì nhìn tôi. Tôi......yếu đi sao?

" Nè......chúng ta quay lại như ban đầu được không?" Rindou gã nhìn chằm chằm tôi mà hỏi. Đôi mắt ánh lên tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó. Nó như sợi tơ còn sót lại để mối lại mối tình năm xưa. Đôi tay của gã siết lấy eo tôi, dường như sợ tôi bỏ trốn lần nữa vậy. Biết sao giờ đây? Tôi thật sự vẫn còn yêu bọn hắn. Thôi thì liều ăn nhiều. Đời người ngắn ngủi, chỉ cần làm những thứ mình thích là được. Đời mà:))

/ Này thì tôi khuyên thật lòng, đời người ngắn lắm các bạn, nên chơi hết mình đi:)/

" Cũng được..." Tôi cười nhìn bọn hắn. Đúng là nụ cười này rồi, chính nó. Nó thật ấm tựa ban mai vậy. Nó vô giá đến nhường nào. Nói xong tôi nghe được tiếng thút thít. Nhìn xuống thì thấy Ran đang khóc. Ủa ủa?? Mình nói gì sai à? Không lẽ mấy người hỏi tôi zậy để chơi thôi à?

" Cái quần què gì zẫy trời, sao lại khóc?" Tôi nâng mặt của gã lên mà hỏi. Nước mắt tèm lem, nhưng sao nhìn mặt của gã lại vui như vậy chứ? Tôi hoang mang tột độ chắc biết phải làm gì thì Rin hắn đã xông tới ôm cổ tôi thật chặt. Anh ơi chết em. Chết thật đấy. Tổ cha mấy người.

[TR] [ Haitani x Reader ] Lạc mất emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ