Chương 23: 10k

905 95 9
                                    

" Cô có muốn vào Phạm Thiên không Y/n?" Một câu đề nghị được đưa lên. Người hỏi tôi câu đó không ai khác ngoài người đang ngồi kế tôi. Mọi người trong phòng tròn mắt mà nhìn gã. Phạm Thiên còn không thấy nổi một con đàn bà, nói chi thành viên cốt cán là nữ? Mấy người định cho mấy thằng cấp dưới coi tôi là đỷ à:))? Tôi chống cầm lên mà nghĩ, rồi lại nhìn về phía anh em Haitani. Tôi không biết phải diễn tả mặt họ bây giờ nữa. Cũng không vui mà cũng không buồn, là sao? Muốn tôi vô hay không vô? Má, nói đại đi trời. Đứng im ở đó hoài.

Nói thật thì tôi cũng chẳng muốn dính liếu gì tới Phạm Thiên. Nhưng tại 2 thằng loz nào đó là thành viên cót cán đó cơ chứ.

" Thay vì mới tôi vào sao các người không rã bang đi? Nó tốt hơn rất nhiều." Tôi dựa vào ghế khoanh tay mà nói. Thay vì giết người kiếm tiền thì sao không dùng đầu óc của mình mà kiếm đi. Nó dễ chịu hơn nhiều khi ngày ngày giết người, cho vay, buôn lậu,..... Trong phòng im phăng phắt, tôi có chút thấy hoang mang. Vội đẩy đẩy con Sakura kế bên.

" Ê, tao nói gì sai hả:)))?" Tôi thì thầm vào tai nó nói. Nó nhìn tôi rồi cười, không phải cười mà là đang khóc thay cho số phận của tôi. Ủa là sao má?? Mày nghĩ sao mà kêu tội phạm gác kiếm? Còn là băng Phạm Thiên, băng tội phạm lớn nhất Nhật Bản. Ông trời cho mày trí tuệ để suy nghĩ, nhưng ổng lại lấy đi cái nết của mày.

" Cô nghĩ sao mà kêu bọn tôi gác kiếm vậy?" Koko hắn đứng nhìn tôi mà nói.

" Bọn tôi còn bị truy nã khắp nơi cơ đấy." Sanzu gã chán nản nhìn lên trần nhà. Nói thật, nếu rã bang ngay bây giờ. Có khi bị ngồi tù hoặc tử hình nữa kìa. Điều này hiển nhiên ai cũng biết, sao nhỏ này có thể nói ra một cách dễ dàng như thế nhở?

" Vậy thì đừng giao dịch nữa, đợi lắng xuống cũng được." Tôi ngồi thẳng dậy nghiêm túc.

" Rồi làm giả cái chết." Tôi cười nhìn bọn hắn. Không phải là tôi không biết đến những thứ này. Mà là vì tôi đã có kế hoạch cho bọn hắn sống một cuộc đời bình thường khi mới gặp mặt rồi. Bời vì tôi có linh cảm, tôi sẽ còn gặp họ dài dài.

" Chết sao...." Mikey nhăm nhi trái táo mà lẩm bẩm. Hắn chưa từng nghĩ tới cái này. Suốt ngày chỉ có người chết thật chứ không có chết giả. Vì bọn hắn là người giết cơ mà.

" Làm giả cái chết chứ đừng chết thật." Tôi đẩy mày lên nói. Đầu lắc theo nhịp. Hắn nhìn tôi, đôi mắt dần có lên một tia hy vọng.

" Trong lúc mà mọi chuyện lắng xuống mấy người cứ sống ẩn là được." Tôi đưa lên xoa đầu gã, tóc của gã rất mượt, nó như được làm bằng bông vậy, rất mềm. Mọi người trong phòng há hốc mồm chữ O, mắt không thể tin được. Mikey-thủ lĩnh của Phạm Thiên, lại để một đứa con gái xoa đầu. Có cho tao 10 tỷ yên tao cũng...... tin. 10 tỷ yên đó, không ít đâu:))

" Ukm....." Hắn nói trong miệng, gật đầu mà đồng ý. Không ngờ thuyết phục gã dễ dàng như vậy. Mình thật là tài năng. Tự hào về bản thân. Về phải thưởng cho bản thân mới được. Tôi nở nụ cười nhìn hắn, một nụ cười rất tươi.

/Kể dưới góc nhìn của Mikey/

Từ lúc khi tôi chạm mặt với cô ấy( y/n ), có một sức mạnh nào đó khiên tôi muốn tìm hiểu về cô gái này. Khi cô ta thốt ra cái tên có lẽ suốt cả đời này tôi vẫn không quên được. Rốt cuộc.......cô gái này là ai? Izana, anh ấy quen biết cô gái này sao? Khi đó, người tôi như cứng đờ lại, khi nghe người con gái trước mắt thốt ra câu nói ấy. Cái câu nói mà tôi nghĩ cả đời này chẳng thể nghe được. Tôi bật khóc như một đứa trẻ, níu lấy chỗ dựa duy nhất mà mình kiếm được. Có lẽ vì thiếu thốn tình thương từ anh chị em nên tôi coi cô ấy như chị của mình. Người mà tôi công nhận suốt bao năm qua.

[TR] [ Haitani x Reader ] Lạc mất emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ