Chap 1

1.9K 55 3
                                    

"Pranpriya, xử lí con quỷ nhỏ này thế nào ạ ?". Du Ho hỏi.

Pranpriya Manoban cúi đầu dùng miếng vải quấn vết thương trên tay, nghe vậy liền liếc nhìn người còn gái đang run rẩy núp cạnh bánh xe, thản nhiên đáp: "Làm sạch sẽ một chút, đừng để lại hậu họa".

Giọng nói dễ nghe, âm sắc trầm thấp rõ ràng, mơ hồ lộ vẻ lạnh lùng. 

"Vậy để em". Du Ho lên tiếng, nói xong cầm chiếc côn sắt dài hơn thước nhìn về phía cô gái. 

Đó là một đoạn thép tròn to bằng ngón tay cái, Chaeyoung nhặt ở công trường xây dựng về, đặt trong hộp dụng cụ trước ghế phụ, cô tính dùng để phòng thân, không ngờ nó lại rơi vào tay kẻ bắt cóc, trở thành hung khí muốn đoạt mạng cô. 

Sống sót, bất luận thế nào cũng phải sống sót !

Người Chaeyong run cầm cập, trong tâm trí đang có những âm thanh điên cuồng gào thét. Bố mẹ nàng sống cả đời hiền lành lương thiện, chắc chắn không chịu đựng nổi cái chết bi thảm của nàng. Hơn nữa, nàng còn có Wang Dong Yul, anh ấy vẫn đang đợi nàng đến. 

Nàng thật không nên lái xe một mình trên đường quê, không nên nghĩ lái xe là an toàn, càng không nên tốt bụng phanh xe khi nhìn thấy có người nằm sõng soài trên đường. Nàng nên đạp chân ga cho xe đè qua. 

Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận tự trách, bởi vì nàng đang trên bờ vực của cái chết. 

"Cầu xin các anh, đừng giết tôi. Tôi sẽ đưa hết tiền và xe cho các người. Tôi cũng sẽ không báo cảnh sát, chỉ xin các người đừng giết tôi." Nàng sợ hãi khóc lóc, quỳ mọp xuống, bò về phía người phụ nữ mặt mũi lạnh lùng đang ngồi bên đường, cầu khẩn: "Đại tỷ, xin cô đừng giết tôi, cô xem tôi vừa dừng xe cứu người, cô thả tôi ra được không ? Tôi tuyệt đối không nói lung tung. Tối nay coi như tôi chưa từng thấy gì, chưa từng gặp ai, thật đấy, thật đấy".

Cô gái này xem ra rất thông minh. Pranpriya không khỏi liếc nhìn nàng, gương mặt giàn dụa nước mắt, đường nét cân đối thanh tú, vì sợ hãi mà hơi biến dạng, trong đôi mắt ngập nước lấp lánh ánh sáng, tỏ ý cầu xin. Nhưng, điều đó không làm trái tim nguội lạnh của cô dao động. Cô vẫn hờ hững, cúi đầu băng bó miệng vết thương trên tay. Lúc nhảy từ trên xe tải xuống, cô đã bị thương, bàn tay xẹt qua tảng đá bên đường, thiếu chút nữa là bị cắt thành hai nửa. 

Người con gái vẫn ở bên cạnh chân cô không ngừng dập đầu khóc cầu. Cô cảm thấy hơi bực bội, một tay băng bó bất tiện, cô đành giơ tay đưa cho Duck Hwan ở bên cạnh, lạnh giọng hỏi Du Ho: "Còn lằng nhằng gì nữa?".

Du Ho đi tới, xách nàng lên như xách gà con... xong, kéo nàng vào bụi cỏ ven đường. 

Chaeyoung ra sức giãy dụa, không dám thét lớn. Nơi này phía trước hoang vắng, phía sau không có người qua lại, kêu gào cũng không có ai tới, mà khiến nàng càng nhanh chết hơn. Vì thế, nàng chỉ dám khóc lóc xin xỏ.

"Du Ho, chờ một chút". Là Duck Hwan đang băng bó tay cho Pranpriya, lên tiếng gọi Du Ho, dè dặt xin chỉ thị của Pranpriya: "Pranpriya, giữ cô ta lại trước được không? Cô ta như vậy, làm gì được chúng ta chứ?".

|ChaeLisa| Vật Trong TayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ