Chương 6

2.4K 225 6
                                    

7.

Na Jaemin kết thúc ca phẫu thuật khẩn cấp kéo dài suốt hơn bốn tiếng đồng hồ, khi trở ra ngoài đã là gần năm giờ sáng. Hành lang bệnh viện vắng lặng như tờ.

Dạo gần đây công việc của hắn bộn bề khủng khiếp, mỗi giấc ngủ đều kéo dài chưa đến vài giờ. Cốt cũng là vì đồng nghiệp thuyên chuyển công tác, hiện tại chưa thể tìm thêm bác sĩ khác thay thế, hắn đành phải một mình cân đôi, mệt mỏi vô cùng.

Trưởng khoa gửi tin nhắn muốn bác sĩ Na tiếp tục đại diện cho ông tham dự hội thảo ở Trung tâm Hội nghị sẽ diễn ra vào chín giờ sáng, hoàn toàn không muốn để hắn có thời gian nghỉ ngơi. Na Jaemin bất đắc dĩ buộc phải đồng ý, cuộc hẹn ăn trưa với người yêu xem ra phải hoãn lại.

Khi hắn gửi tin nhắn đi, vừa lúc đối phương mở cửa văn phòng tiến vào, điện thoại trong túi áo khoác kêu ting ting hai tiếng. Na Jaemin ngẩn người.

"Em đến sớm thế?"

Ghế sô-pha không được coi là quá rộng rãi, một mình hắn nằm thẳng vẫn phải chừa ra một khoảng chân. Na Jaemin thầm đo đạc, có lẽ sẽ vừa vặn với em nhỏ ở nhà, mà em nhỏ ở đây là ai thì hắn nhất thời chưa hình dung ra, suy nghĩ kéo đến rất nhanh mà cũng bay màu rất nhanh, hắn không kịp phản ứng, cũng quá mệt để nắm bắt.

"Sáng nay em có ca mổ sớm. Giáo sư Jung sẽ hướng dẫn."

Người yêu của Na Jaemin cùng khoa với Lee Minhyung, cũng nhờ qua anh mà hai người mới quen nhau. Kể ra Lee Minhyung, đúng như lời Huang Renjun nói, rất khách sáo, dù người ta đã là bạn gái của đồng nghiệp thân thiết, anh vẫn quen miệng gọi hậu bối Kim, hoặc bác sĩ Jinju, nói thế nào cũng không sửa được. Song, Na Jaemin cho rằng chuyện đấy không quá quan trọng.

Kim Jinju ngả người xuống phần đệm chừa ra bên ngoài, hắn hiểu ý dịch sâu vào bên trong, cánh tay đầy đệm thịt dang ra làm gối đầu. Xét về trình độ và cấp bậc, bác sĩ Kim chỉ là người mới, xếp sau Na Jaemin nhiều hạng nên lẽ hiển nhiên không có phòng riêng, đôi khi vẫn ghé qua chỗ hắn nghỉ ngơi.

Bởi vì vừa từ nhà đến, quần áo và mái tóc dài của cô tỏa ra hương thơm hoa linh lan thoang thoảng dễ chịu.

Na Jaemin khẽ nhắm mắt, nói lại câu nhắn vừa rồi vì hắn có thể khẳng định đối phương vẫn chưa đọc.
"Sáng nay anh phải đi dự hội thảo đột xuất, không ăn trưa với em được rồi."

Đã một tuần trôi qua, Kim Jinju không nói nhưng hắn biết bản thân mình đã hủy hẹn rất nhiều lần. Song, lỗi phần lớn đều thuộc về yếu tố khách quan, việc cứu người là không thể chậm trễ. Cô làm ở khoa Xương khớp vì tuổi nghề còn non nên khó mà so sánh bận rộn với bác sĩ Na, nhưng đều là người trong ngành, thấu hiểu nhau là lẽ thường tình, huống gì cô còn mang một thân phận khác.

"Em biết mà, không sao. Mình bù sau cũng được."
Bảo không thất vọng là lừa người dối mình. Hai chữ không sao cũng chỉ là miễn cưỡng nói ra, lâu dần thành phản xạ đầu môi. Kim Jinju thở dài rời khỏi, trên bàn kính để lại cặp lồng đựng đồ ăn sáng. Mà Na Jaemin lại thiếp đi mất rồi.

12.

May thay bác sĩ Na không vì kiệt sức mà ngủ quên cả giờ dự hội thảo. Mở điện thoại ra cũng mới chỉ hơn bảy giờ, mặt trời đã lên cao. Hắn mở cặp lồng màu vàng nhạt, bên trong là bánh sandwich kẹp rau xà lách, cà chua và trứng đánh, cũng màu vàng nhạt. Hình như Kim Jinju nhớ mãi hắn từng bâng quơ nói thích màu vàng nhất, mà thực ra Na Jaemin chẳng thiết tha chuyện màu sắc lắm.

NaJun|Hôm nay người tôi yêu kết hônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ