- Nè bố ơi! Con lấy cái này nữa nhé!
- Mày mua gì mà mua lắm thế? Mua về mấy cái chán chết đấy để mà gặm dần à? Đống tiền mấy ông bà già kia cho mày cũng không phải vô tận đâu, mày nên là tiết kiệm thì hơn.
Yuki tiếc nuối đặt lại chiếc mô hình Endevor lên kệ.
- Thế con mua mấy gói soba nữa được không?
Bakugou liếc nhìn cái đống soba trong giỏ hàng rồi lại nhìn Yuki.
- Vẫn là thằng Shouto dạy hư mày - hắn khẳng định - và tao sẽ không bao giờ nhân nhượng đâu nên mày đừng hòng mua thêm một gói mì nào nữa. Giờ chúng ta ra thanh toán.
- Ơ?
- Nhanh cái chân lên. Muộn rồi, và cái tên nửa nạc nửa mỡ đó vẫn đang đứng chờ chúng ta đấy.
Yuki lẽo đẽo theo sau Bakugou, xách theo giỏ hàng đến phân nửa là mì soba của mình.
- Mày ra chỗ Shouto trước, xong việc tao sẽ ra sau. - hắn nói khi cả hai đang đứng xếp hàng trước quầy.
Yuki cũng vâng lời rồi rời đi.
===============================================
Chiều muộn, ánh mặt trời đỏ rực bao trùm lấy cảnh vật một cách bình yên mà ảm đạm đến lạ.
Sau khi chia tay bố mẹ của Bakugou và Todoroki, ba người họ trở về kí túc xá. Được nửa đường thì Bakugou và Yuki muốn ghé qua siêu thị mua chút đồ, còn Todoroki đứng chờ họ ở ngã tư. Chỗ này không có nhiều người qua lại vì nó không phải đường chính, cũng không có những công trình đồ sộ hay trung tâm ngập tràn ánh đèn và màu sắc.
Đến chỗ hẹn, Yuki lại không thấy người kia đâu. Ban đầu, cô nghĩ Todoroki do chờ quá lâu mà đang đi đâu đó cho khuây khỏa, nhưng mãi đến lúc Bakugou về vẫn chẳng thấy bóng dáng cục bông hai màu, hai người mới sốt ruột đi tìm cậu.
Họ tìm qua mọi ngóc ngách, con đường, từng bụi cây đến con hẻm nhỏ, cho đến khi một cột băng khổng lồ được dựng lên đánh sập mái và bức tường của một căn nhà hoang gần đó đã thu hút sự chú ý của họ. Khi đến nơi, đập vào mắt Yuki và Bakugou là một khung cảnh tồi tệ: Todoroki nằm vật trong góc căn nhà, bụng cậu chảy rất nhiều máu, toàn thân đầy các vết thương lớn nhỏ và cậu đang rơi vào trạng thái cạn kiệt sức lực. Ngoài ra, ở đó còn có một tên khác, gương mặt hắn hốc hác thấy rõ, mái tóc vàng cam xơ xác, hắn nở một nụ cười man rợ rồi ghé sát vào tai Todoroki:
- Mày đang tức giận? Vì tao đã đâm lén mày rồi bắt mày tới đây? Vậy mày có biết em gái tao đã đau lòng thế nào khi mày từ chối tình cảm của nó không?
- Tôi...không... - Todoroki gắng gượng muốn nói điều gì đó nhưng tên kia lại kề dao vào cổ cậu.
Không ngần ngại hay do dự, Bakugou nãy giờ chứng kiến sự việc đã xông thẳng vào và cho tên tội phạm khùng điên đó hứng trọn cú nổ của mình, rồi đến bên đỡ người kia dậy. Hắn cởi áo sơ mi của mình và nhẹ nhàng cầm máu vết thương cho cậu, không giấu nổi biểu cảm xót xa. Còn tên tội phạm, dù bị đánh văng khá xa, hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, cầm dao xông đến chỗ hai người, gào lên:

BẠN ĐANG ĐỌC
[Bakutodo] Chuyện tôi kể
Fanfiction"Viễn tưởng là thứ xa xỉ, nhưng sẽ tốt biết mấy, nếu thực tại tàn nhẫn có thể trao cho con người ta cơ hội."