"Albus, ngài" Minerva không thể trả lời. Trong mắt cô, từ lâu ông đã không còn là hiệu trưởng. Ông từ khi chiến tranh nổ ra, đã trở thành một chiến sĩ, không còn là một nhà giáo. Sự thiên vị của ông, ngày càng hiện rõ. Nó làm cô cảm thấy sự bất công trong trường học, nơi lẽ ra không nên xuất hiện. Bốn nhà, là niềm tự hào của học sinh, không biết từ lúc nào, bị ông biến thành nỗi nhục. Ravenclaw, Hufflepuff càng im lặng, rụt rè. Slytherin thành cái hố ác mộng. Gryffindor ngày càng ngạo mạn, phách lối.
Nhận sự im lặng của Minerva, Dumbledore hiểu rõ, ông trong mắt cô, không phải là hiệu trưởng đúng nghĩa.
"Minerva, có phải ba đứa trẻ cũng nghĩ vậy không ?" Chúng nó không hề nhắc tới ông, Minerva, Poppy, Filius, Pomona, Horace, chúng đều sẽ nhắc tới, nói đến. Duy chỉ có ông, một từ chúng cũng không nhắc tới. Đứa trẻ nằm trên giường, người nó nhờ đến, là Minerva chứ không phải ông. Severus ngay từ đầu, đã không nhìn ông, dinh thự Gold cho đến Hogwarts. Từ khi vào trường, người Severus kiếm là phó hiệu trưởng Mcgonagall, không phải là hiệu trưởng Dumbledore. Khi ông đi qua Severus, cậu gật đầu chào ông. Còn với Minerva, cậu sẽ nở nụ cười. Một mình hay đi chung với người khác.
"Có lẽ là vậy, Albus à." Minerva thấy tất cả. Lily và Remus, một từ cũng không nói với Dumbledore. Không hỏi, không giải thích. Nói với tất cả, ngoài trừ Dumbledore, thậm chí Slughorn, chúng còn trả lời.
"Slytherin có một câu, lời khuyên đến năm nhất. Dumbledore sẽ không giúp Slytherin, đừng gây chuyện với Gryffindor, dù cho chúng bắt nạt mình tới cỡ nào." Pomona vô tình nghe được câu nói ấy. Bà cũng như Minerva, nhận ra sự bất công của Dumbledore, nhận ra cơn ác mộng của những học trò. Bà không lên tiếng cho đến khi Raymond vào, vì bà biết, Dumbledore sẽ không thay đổi. Ngày đầu Raymond bước vào sảnh đường, nó cho bà hy vọng, nó cho bà lại tự tin. Bà là một Hufflepuff, không hề thua kém bất kỳ nhà nào. Nhà của bà, là niềm tự hào, không phải là nỗi tự ti.
"Những đứa trẻ Slytherin, chúng bị ngài đẩy đi. Hufflepuff bị ngài quên lãng. Ravenclaw bị ngài lu mờ." Filius theo sau Pomona.
"Dumbledore, chúng không tin ngài. Không tìm kiếm ngài khi rắc tối tới, cả chúng tôi cũng vậy." Vị chủ nhiệm cuối cùng, Horace rời khỏi phòng. Ông là người bảo những học sinh nhà mình nói năm nhất câu nói đó. Ông khi nhận ra, đã cố gắng bảo hộ học sinh mình. Lại nhìn từng người đi theo tội lỗi ông gây ra khi xưa. Từng người một, đều rời khỏi ánh sáng ông cố bù đắp.
Dumbledore đối mặt với bốn chủ nhiệm. Tất cả họ, nhìn ông từ bắt đầu từ con đường giáo sư đi lên, cũng là những người theo ông lâu nhất. Nhưng không biết từ lúc nào, cả bốn đều không còn thấy ông xứng đáng với chức hiệu trưởng này nữa.
"Không phải chúng con không tin không người, chỉ là" Lily và Remus bước ra. Ở trong phòng, ai cũng nghe rõ đối thoại của Dumbledore và các giáo sư. Lily và Remus quyết định đi ra, vì thứ chúng nhận được từ ký ức Severus. Khiến chúng chần chừ khi Dumbledore hỏi về chúng, nhưng cũng chính ký ức ấy, chúng biết Severus muốn Dumbledore thay đổi.
"Ngài không cho chúng con lý do." Remus nói tiếp. Dumbledore trong ký ức Severus, quá tàn nhẫn, quá thiên vị. Ông đưa một đứa trẻ vào nguy hiểm, đặt cược tính mạng người khác, chính mình vì cái sự nghiệp lớn lao hơn. Đứa trẻ Draco cậu nhìn thấy, bị ông ép buộc thành kẻ giết người. Harry Potter, lớn lên trong nguy hiểm, thậm chí cậu còn lặp lại chuyện xảy ra với Severus trên người nó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LVSS] Hy vọng
FanfictionMột nơi khác, một thế giới mới. Thay thế những mảnh vỡ, hàn gắn ký ức. Biến đổi đau thương, hoá thành hạnh phúc. Liệu thế giới có thật, liệu hạnh phục sẽ còn đó. Hay bị hủy diệt như thế giới kia. Phần tiếp theo của "Mảnh vỡ"