14. "Nhưng... đừng thích tao nữa"

277 23 1
                                    

Off sau khi cúp máy thì cố để bản thân mình không để ý đến cậu nữa, rồi lại không thể. Anh lúc nào cũng nghĩ không biết cậu đã bỏ cuộc mà đi về hay chưa. Mãi cũng đã tận 2 tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu, bên ngoài trời lại có dấu hiệu sắp mưa. Lòng dâng lên lo lắng, Gun ngồi đợi thật sao?

Không thể nghĩ nữa anh liền lấy xe đi đến địa chỉ cậu đã nói trước đó. Thật sự như anh đã nghĩ, cậu ngồi đó, dưới cơn mưa. Sao lại ngu ngốc ngồi chờ đợi như vậy trong khi biết rằng có thể anh sẽ không đến.

Thấy Gun đứng dậy không vững tay còn lại của anh đỡ lấy người cậu, được đà Gun tiến tới ôm chầm lấy Off. Tay anh thì muốn đẩy cậu ra nhưng tâm trí lại mặc kệ cho cậu dựa dẫm vào.

- P'Off...anh đến rồi... hức.

- Ngốc quá, sao lại đợi.

Gun đang say, có lẽ cậu sẽ không nhận ra rằng lời nói của anh có phần trách móc cũng có phần đau lòng. Giọng nói anh lúc này dịu dàng hơn bao giờ hết. Off liền dìu Gun đi ra xe anh gần đó, lấy chiếc chăn nhỏ phía ghế sau xe mà anh chuẩn bị sẵn đắp lên người cậu, chỉnh lại điều hoà trong xe. Trong lúc về nhà, Gun không ngừng quậy phá, hát hò lại quơ tay quơ chân qua chỗ anh, Off bất lực nhưng vẫn nhịn không mắng cậu.

Đến lúc vào được trong sân nhà, Gun lại không chịu xuống xe. Mặc cậu nũng nịu đưa hai tay về phía anh, ánh mắt ý chỉ muốn Off bế cậu ra ngoài. Off thở hắt ra một hơi quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn là mềm lòng không nở bỏ cậu lại. Anh bế cậu ra xe còn đưa cậu vào nhà tắm lau mình thay đồ lại cho đàng hoàng. Thay đồ xong thì Gun đi ra ngoài trước, Off còn ở trong dọn dẹp lại một ít đồ. Đến khi anh đi ra ngoài thì thấy cậu nằm co ro dưới sàn nhà.

- Dậy, sao lại bạ đâu ngủ đó vậy được.

Off bất lực lần nữa bế cậu lên giường, là giường nhé, giường của anh, ở phòng anh! Đắp cho cậu chăn của mình anh liền đi xuống dưới pha cho cậu ly nước gừng pha chút mật ong. Anh cố lôi bé Yêu tinh nhỏ này dậy cho cậu uống nước gừng, Gun cũng mơ màng không biết gì nhưng vẫn đón lấy ly nước từ anh. Uống xong cậu liền nhăn mặt hối hận, cay quá.

Uống xong thì làm gì? Cậu đi ngủ, tâm trí chẳng còn quan tâm mình đang trên giường ai, vô tư nằm xâm chiếm hết cả cái giường. Off phải tự chỉnh người cậu lại cho đàng hoàng rồi lên nằm bên cạnh, mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu Gun không ôm lấy Off. Mặt cậu úp hẳn vào ngực anh.

- Buông ra.

Off hơi cau có ra lệnh, nhưng Gun hôm nay say xỉn thành ra gan lì. Một lúc lâu thấy Gun không có dấu hiệu buông ra, Off định dùng đến biện pháp mạnh thì anh nghe thấy tiếng thút thít phát ra từ cậu. Anh nhăn mày cố đẩy cậu ra muốn xem mặt cậu, Gun không ôm lấy anh nữa mà thay vào đó là nép cả người mình vào người anh khóc ngon lành.

- P'Off...

Cậu vừa khóc vừa gọi tên anh.

- Sao?

Off thấy cậu khóc đau lòng như vậy cũng không nở làm gì, nhẹ nhàng hỏi, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

- Em...em buồn.

- Sao lại buồn?

- Anh không đi chơi với em...hức...em thấy anh không, mẹ...vui...em buồn. Ghét anh...nhưng mà... không.

Ngôn ngữ của Gun Atthaphan làm Off không hiểu gì. Cậu nói năng lộn xộn, anh chỉ hiểu là anh làm cậu buồn.

- Xin lỗi.

Anh nói xin lỗi với cậu, rất nhỏ nhưng cậu vẫn nghe thấy, cậu cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống

- Em cô đơn...

-....

- Hôm nay sinh nhật em đó P'Off...mà.... không biết... không ai biết, ừmm mà tại em...tại em không nói.

Off bất ngờ, anh không biết hôm nay là sinh nhật cậu. Thảo nào lúc chiều cậu lại muốn anh đi chơi cùng, vậy mà anh lại không đồng ý. Anh cảm thấy mình thật tệ. Off nhẹ nhàng vuốt tấm lưng run rẩy vì khóc quá nhiều của cậu và liên tục nói xin lỗi.

- Xin lỗi, tao xin lỗi.

Anh nhẹ xoay người nhìn vào đồng hồ treo tường, đã 11h45 rồi. Off ôn nhu ôm Gun Atthaphan vào lòng, từ từ cất tiếng hát.

- Happy birthday to you.

- Happy birthday to you.

- Happy birthday.

- Happy birthday.

- Happy birthday to you...

- Chúc mừng ngày em cất tiếng khóc đầu đời. Gun Atthaphan, sinh nhật vui vẻ nhé!

Gun nghe thấy thì cười, đôi mắt vẫn còn lung linh ngấn nước nhưng lần này là nụ cười của sự vui vẻ. Dù có muộn một chút nhưng không sao, miễn là anh thì cũng đã đủ khiến cậu trở nên vui vẻ.

- Cảm ơn anh.

Gun hoàn toàn hài lòng, cậu không cần thứ gì đó to lớn. Vì cậu sợ mình không xứng đáng, chỉ cần như vậy là được rồi, một lời chúc, một cái ôm đến từ anh!

- Mày hãy sống thật hạnh phúc, chúc mày một đời an nhiên, làm được điều mình muốn.

-....

- Nhưng... đừng thích tao nữa.

Câu nói cuối cùng, anh khó khăn lắm mới nói ra. Nhưng anh biết cậu không nghe thấy đâu, cậu ngủ rồi. Vậy cũng tốt, mà lại không tốt. Lòng anh rối bời, chẳng biết phải làm thế nào cho phải.

Off biết chuyện Gun thích mình đã từ lâu. Chính vì vậy anh càng phũ phàng với cậu hơn nữa. Vì anh và cậu, không thể bên nhau! Nghĩ thì chỉ cần đuổi cậu đi thì việc gặp nhau sẽ ít dần, cậu có thể sẽ dần hết thích anh, nhưng Off không thể. Anh ích kỉ muốn cậu ở trong tầm mắt của mình, anh ích kỉ muốn cậu ở bên cạnh nhưng lại là người đẩy cậu ra khỏi. Off biết mình thật tồi tệ, khốn nạn nhưng anh cũng có nổi khổ tâm của bản thân mình.

Off biết mình có loại cảm xúc đặc biệt đối với cậu. Anh sợ mình đã thích Gun, anh không thể để mình có điều đó. Mỗi lần con tim của anh bất giác mà quan tâm đến cậu, bất giác muốn được ở gần cậu hơn lý trí lại ngăn cản điều đó. Những kí ức đau khổ năm đó lần lượt ùa đến, nó tạo lên một bức tường ngăn cách giữa anh và cậu. Anh không thể buông bỏ, không thể tha thứ. Vụ việc năm đó nó đã ăn sâu vào trong tâm trí của anh đeo bám đến tận bây giờ.

Nếu như cậu là một con người thì tốt biết mấy...

Nhưng nếu cậu không phải là Yêu tinh, hai người liệu có thể gặp được nhau không?

[OffGun] Yêu Tinh NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ