Chương 14

157 19 7
                                    

Năm phút sau, Hạt Tử vào văn phòng của Giải Vũ Thần.

"Hoa nhi gia." Hạt Tử lập tức đi thẳng vào vấn đề, "Tôi đến đây để thương lượng mua bán với em."

Giải Vũ Thần cầm điện thoại ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn hắn, cười đáp, "Được thôi, anh nói đi."

Hiếm khi Hạt Tử lại nghiêm túc như vậy, hắn bước đến trước mặt y nói ngắn gọn: "Người ở chỗ tôi, nhưng tôi không cần tiền, tôi chỉ có hai điều kiện."

Giải Vũ Thần không nói gì, chỉ im lặng nhìn thẳng vào hắn.

Hạt Tử tiếp lời: "Tôi biết trong lòng em có tính toán hết rồi. Em tìm Lôi Kiêu để báo thù chỉ là một phần, quan trọng hơn là vì tương lai của Giải gia. Tôi cũng biết em chỉ muốn lợi dụng gã để giành lấy nhiều lợi ích trong giới hơn, chuyện này có giá trị hơn nhiều so với việc báo thù. Nếu đã như thế, biện pháp tốt nhất chính là chúng ta hợp tác với nhau."

"Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu." Giải Vũ Thần lại cầm điện thoại lên, "Tôi tìm Lôi Kiêu là để báo thù, ngoài ra không còn nguyên nhân gì khác. Người khác không biết thì thôi, nhưng chắc anh phải rõ ràng hơn ai hết chứ. Trước đây anh cũng biết cha tôi chết như thế nào mà, đổi lại là cha anh, đường đường là Cửu gia, là người có danh tiếng và uy tín khắp chốn, thế nhưng bất ngờ lại chết trong tay một gã khốn nào đó, anh cam tâm sao? Mấy năm gần đây, bao nhiêu lời nói khó nghe sau lưng tôi đều nghe cả rồi, tương lai chắc chắn vẫn còn không ít. Nếu tôi không bắt Lôi Kiêu trả giá cho những gì gã gây ra, chẳng lẽ Giải gia chúng tôi cứ mãi để người ta chế nhạo như vậy sao?"

Hạt Tử thở dài: "Hoa nhi gia, nếu tôi nhớ không lầm thì khi ông ấy còn sống đã dốc hết toàn lực vào việc kinh doanh của Giải gia, không cho em dính vào những chuyện trên giang hồ. Lôi Kiêu giữ bằng chứng bất lợi cho Giải gia buộc ông ấy phải đàm phán, mà ông ấy chưa bao giờ cho em tham dự vào, thậm chí còn cử người đưa em ra nước ngoài. Nguyên nhân ông ấy làm vậy chỉ đơn giản là muốn để lại cho em một Giải gia sạch sẽ. Nhưng bây giờ vì trả thù mà em tìm đủ mọi cách để Lôi Kiêu vượt ngục, nhất quyết không tha cho gã, dây dưa không rõ với những thế lực trong giới, dường như những khổ tâm của ông ấy cũng trở nên vô dụng rồi?"

"Anh yên tâm, Tề tiên sinh. Giải Vũ Thần tôi chưa từng quên những việc mà cha hy vọng tôi sẽ làm được. Chẳng qua bây giờ vẫn chưa đến lúc. Dù sao Lôi Kiêu sớm hay muộn cũng chết, thà để gã chết trên giang hồ vẫn hơn là chết không rõ ràng ở trong ngục. Người trong giới sẽ tự giải quyết với nhau, không phiền đến nhóm quan chức bên các anh."

"Được rồi, tôi đã biết em sẽ không thay đổi chủ ý." Hạt Tử nhún vai, lập tức đổi thành vẻ mặt thoải mái, "Cho dù thế nào thì hiện giờ gã vẫn đang ở chỗ tôi. Hoa nhi gia, chắc em cũng biết, mặc dù tôi không còn làm công việc cũ, nhưng tôi vẫn có quyền quyết định giao gã cho bên nào. Hoa nhi gia, việc mua bán của chúng ta có thể ngồi xuống chậm rãi thương lượng không?"

Giải Vũ Thần cười lạnh: "Xin lỗi, tôi không có thời gian. Anh không cần tiền thì anh muốn cái gì? Lại còn cả hai điều kiện, Tề tiên sinh, anh đúng là quá tham lam đấy! Tôi thừa nhận bản lĩnh của anh, nhưng nếu tôi đã thật sự muốn người thì không cần thiết phải thương lượng bất kỳ điều kiện gì với anh! Chúng ta tự dựa vào bản lĩnh của mình!"

[Đạo Mộ Bút Ký đồng nhân] Tuyển tập truyện vừa và ngắn của các CPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ