Chương 2

231 29 1
                                    

Ngô Tà lấy hết can đảm hỏi: "Anh là —— quỷ à?"

Người nọ không lắc đầu cũng chẳng gật đầu: "Nếu cậu không trở về, đêm nay cậu sẽ không thể ra khỏi ngọn núi này được."

"Tôi có thể ngủ lại trong thôn."

"Không được, cậu phải đi!" Vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng.

"Vì sao? Trong thôn có vấn đề gì?"

Hắn hỏi ngược lại, "Không phải vừa nãy cậu rất sợ hay sao?"

"À, đúng là sợ thật, nhưng đột nhiên tôi lại nhớ đến lời bà nội từng nói với tôi." Ngô Tà dè dặt nhìn hắn, "Tiểu Ca, một mình anh ở đây đã bao lâu rồi? Bà nội tôi bảo, một khi hồn phách rời khỏi thể xác mà không báo với Diêm Vương, sau một ngày một đêm sẽ hồn phi phách tán, tan biến hoàn toàn! Anh đừng ở lại chỗ này nữa, mau về lại nơi của mình đi!"

Người nọ nhìn cậu, trong đôi mắt thoáng chút vẻ bất mãn, sau đó hắn lạnh nhạt quay người rời đi.

"Khoan đã! Tôi đang muốn giúp anh đó!"

Ngô Tà gọi một tiếng, theo bản năng giơ tay ra tóm lấy hắn, nhưng rõ ràng thấy bàn tay xuyên qua thân hình của người nọ, không bắt được bất cứ thứ gì. Ngô Tà ngơ ngác, người nọ quay lại nhìn thẳng vào cậu, hai người bỗng nhiên rơi vào trầm mặc. Một lát sau hắn mới thản nhiên hỏi:

"Cậu là xử nam à?" (Xử nam là còn trinh =)))

Ngô Tà há hốc mồm, suýt chút nữa đã chửi thề, nghĩ thầm bố mày là xử nam thì làm sao? 22 tuổi còn là xử nam có liên quan mẹ gì đến anh à? Bình thường đã hay bị bạn bè trêu chọc thì thôi đi, đằng này đến cả một con quỷ cũng muốn cười trên nỗi đau của người khác! Đúng là thói đời bạc bẽo.

"Tôi... Tôi..."

Chàng trai áo xanh nhìn vẻ mặt cậu cũng thừa biết đáp án, vì vậy hắn lại hỏi tiếp:

"Cậu muốn giúp tôi?"

Ngô Tà tức tối trả lời: "Muốn giúp anh thì liên quan gì đến chuyện tôi là xử nam? Xử nam thì không giúp được sao?"

Người nọ không giải thích, chỉ thâm sâu nhìn cậu, bất chợt nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn, làm phiền rồi."

Tình huống gì đây? Cậu có từng bảo là sẽ giúp hắn ư? Thật sự không quen nổi con người lạnh như băng lại nói lời khách sáo như vậy, mà cậu thì không chịu nổi người khác khách khí với mình, xem ra không muốn giúp thì cũng phải giúp thôi.

"Được rồi." Ngô Tà bất đắc dĩ gật đầu, nghiêm túc nói, "Anh có tâm nguyện gì, tôi nhất định có thể giúp anh!"

Người nọ cũng gật đầu với cậu, sau đó đi về phía thôn trang. Đây là có ý bảo cậu đi theo đúng không? Ngô Tà đoán vậy, cậu nhặt miếng ngọc lên rồi bỏ vào balo, bóng người mông lung trước mặt dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn đi được vài bước thì phát hiện Ngô Tà không theo kịp, đành quay lại im lặng nhìn cậu. Ngô Tà chỉ biết kiên trì tăng nhanh bước chân, nghĩ thầm, nói nhiều hơn một chút thì chết hay sao? Chẳng lẽ anh chết là bởi vì quá nhiều chuyện?

Hai người trước sau đi vào thôn, cuối cùng Ngô Tà cũng vượt mặt Muộn Du Bình, cậu nói: "Này, anh tên gì? Sao lại chết? Ít nhất nói cho tôi biết thì tôi mới giúp được chứ. Ban nãy sao lại hỏi tôi... hỏi tôi có phải là xử nam không? ..."

[Đạo Mộ Bút Ký đồng nhân] Tuyển tập truyện vừa và ngắn của các CPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ