33 (end)

589 44 6
                                    

Thế Huân nhìn nó đang rung rẩy với ánh mắt lạnh lẽo, hắn từ từ chậm rải mà bóp cò...
*Đoàng*
Một tiếng súng vang lên, nó nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận, nhưng tiếng súng đã vang rồi. Sao nó không thấy đau đớn gì hết vậy ?

"Cô gan trời rồi Thừa Lợi !" Chính Quốc.

"Anh...Chính Quốc"

Nó nghe có một giọng nói cất lên, cái giọng này quen quen, là cậu, cậu đến cứu nó sao ?

Nó mở mắt ra thì thấy Chính Quốc và Thái Hanh đứng đối diện với Thừa Lợi, cô ta không dấu được sự sợ hãi mà rung rẩy.

Thì ra lúc nãy, khi Thế Huân chuẩn bị bóp cò, thì cậu đã nhanh chóng lấy một cục đá ném vào tay hắn khiến nó lệt hướng nên viên đạn không ghim vào đầu nó.

"Tôi sẽ báo công an !" Thái Hanh lớn tiếng trỏ mặt hai người kia hù doạ.

"Đừng mà, em biết sai rồi" ả khóc lóc quỳ xuống năn nỉ.

"Hứ ! Cũng may chúng tôi đến sớm, nếu chậm một chút nữa thì đã mất một mạng người rồi"

Cậu nói xong đi đến hất Thế Huân ra cởi trói cho Lệ Sa, nó vừa được thoát liền ôm lấy cậu òa khóc.

"Tôi sợ quá cậu Quốc ơi"

"Không sao, có tôi bảo vệ út mà"

Nhìn thấy cảnh đó Thừa Lợi không còn tâm trạng gì để ghen tuông nữa, điều quan trọng bây giờ phải năn nỉ mấy người kia tha cho họ. Nếu không sẽ bị vào tù mất.

"Đi thôi, chúng ta báo lại với Chánh quyền" anh đi tới kéo hai người kia, đôi mắt ghét bỏ lườm Thừa Lợi.

"Tôi không chấp nhận một cô con dâu tâm địa xấu xa như cô được" Ông Điền.

"Tâm địa xấu xa !" Trân Ni trỏ mặt Thừa Lợi nói.

Đang lúc mọi người không để ý, ông Điền và Trân Ni bỗng nhiên từ bên ngoài bước vào, mắt ông tràn đầy lửa giận.

"Tía !" Cậu ngạc nhiên thốt lên.

"Trân Ni" Thái Hanh cũng ngạc nhiên không kém.

Thì là lúc cậu rời khỏi nhà ông Điền thấy nghi nghi, cứ nghĩ cậu sẽ lén ông cái gì, ai ngờ bây giờ lại phát hiện ra chuyện này đây.

Còn Trân Ni lúc mới đi công chuyện về, thấy anh với cậu hối hả đi đâu đó cũng thắc mắc, lại thấy ông Điền đang rình mò phía sau. Thấy vậy cô theo phe ông Điền, cùng đi theo rình hai người này.

"Bác ơi không phải như bác nghĩ đâu..." Thừa Lợi òa khóc.

"Đừng giải thích" ông Điền lạnh lùng ra lệnh, bây giờ ông có cớ để hủy hôn rồi.

"Mọi người đừng trách cô ấy nữa, là tại tôi !" Thế Huân im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

Bây giờ sự chú ý của mọi người đã đổ dồn vào hắn, mọi người đều thắc mắc.

"Chính tôi là người đã bày ra chuyện này, là do tôi hết, tôi yêu cô ấy nên tôi cũng muốn cô ấy hạnh phúc, tôi muốn giúp cô ấy dành được hạnh phúc của mình, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc" hắn như bốc hỏa nói ra một tràng, gương mặt điển trai thoáng chốc rơi ra vài giọt lệ.

|Quốc Sa|_Anh Thương Cô Út Đưa ĐòNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ