Chương 6

1K 76 8
                                    

Pheromone bị xáo trộn khiến ý thức của Tống Á Hiên trở nên hỗn độn, mơ hồ, anh hoàn toàn không nghe rõ Lưu Diệu Văn đang nói gì, chỉ biết đôi mắt dần mờ đi, gò má xinh đẹp ửng hồng đang ngước nhìn Alpha trước mặt. Ngón tay vô thức nắm lấy cổ áo đối phương rồi cuộn lại siết chặt, thậm chí đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy.

Điều này quá mức ngây thơ và đáng yêu.

Mắt Lưu Diệu Văn tối sầm lại. Cậu cẩn thận đặt Omega mềm mại trong tay vào hàng ghế sau, để anh nằm xuống thoải mái, đồng thời tiết ra pheromone của chính mình để xoa dịu anh.

"Gây rắc rối cho anh rồi." Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn tài xế, "Cậu tạm thời hãy tránh ra ngoài một lúc."

Tài xế Beta liếc nhìn Tống Á Hiên đang nằm ở băng ghế sau, gật đầu rồi tắt xe đi ra.

Mùi cà phê đen lan tỏa khắp xe với hơi thở áp chế pheromone, hương sữa ngọt ngào rối loạn ban đầu dường như đã thu liễm không ít.

"Hiên Nhi."

Lưu Diệu Văn đệm bàn tay sau đầu Tống Á Hiên, nhẹ nhàng xoa, "...Biết tôi bây giờ muốn làm gì không?"

Tống Á Hiên mê man mở mắt, nhưng cơn choáng váng do rối loạn pheromone
khiến anh không biết phải làm thế nào. Pheromone quen thuộc của alpha tạm thời xoa dịu cảm giác khó chịu. Anh theo phản xạ tự nhiên lắc đầu.

"Tin tức tố của anh hiện không ổn định."

Lưu Diệu Văn chăm chú nhìn anh, đôi mắt đen trào dâng cảm xúc, "Đánh dấu tạm thời ở đây có chút cẩu thả, tôi có thể hôn anh trước được không?"

Hôn?

Tống Á Hiên bị chất xúc tác bên ngoài kích thích, tư duy dần trở nên chập mạch, anh chớp mắt nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Lưu Diệu Văn, trong đầu lờ mờ hiện lên rất nhiều kiến ​​thức, hình ảnh mà anh từng thấy trong sách báo, phim ảnh.

Tống Á Hiên gật đầu.

Anh biết Alpha có nhiều cách để vỗ về Omega của mình và hôn cũng là một trong số đó.

Mặc dù kiến ​​thức thông thường đều hiểu, nhưng suy cho cùng đều là những lý luận suông, thiếu cơ sở thực tế.

Cảm nhận được pheromone phô thiên cái địa của Alpha, Tống Á Hiên vẫn rất căng thẳng. Anh cố gắng kìm nén pheromone đang bất an của mình và nhắm chặt mắt.

• Phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh. Dễ hiểu hơn là ùn ùn kéo đến, che trời rợp đất.

Anh cảm nhận được hơi thở của Lưu Diệu Văn đang đến gần, hơi thở của đối phương phun ra thong thả nhưng kiềm chế ở gò má anh.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên má.

Tống Á Hiên mở mắt, anh nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Diệu Văn đang gần trong gang tấc, cậu nhắm mắt và chuyên tâm hôn anh một cách thân mật. Tống Á Hiên nhanh chóng nhắm mắt lại. Nụ hôn dần dần chuyển đến bên môi, nhẹ nhàng chạm rồi rời đi.

Nhất định là do anh lần đầu tiên trải qua chuyện này, cho nên mới căng thẳng như vậy. Tống Á Hiên nghĩ ngợi lung tung. Anh cảm thấy tim mình so với pheromone đang rối loạn còn không nghe lời bằng.

TRANS | VĂN HIÊN - TƯỜNG LÂM | KIM ỐC TÀNG KIỀUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ