Chương 5

1K 81 0
                                    

Bởi vì lúc sáng đã được Lưu phu nhân dặn dò, Lưu Diệu Văn quyết định đưa Tống Á Hiên ra ngoài mua một số sản phẩm gia dụng.

Cửa xe màu đen chậm rãi mở ra, Tống Á Hiên vén góc áo khoác, cẩn thận ngồi vào hàng ghế rộng rãi ở khoang sau.

Vị trí lái của xe vẫn là tài xế Beta kia, nhưng điểm khác biệt là lần này có thêm Lưu Diệu Văn ngồi cùng.

Trông cậu như đã đợi được một lúc, hai chân dài bắt chéo, đang cúi đầu chăm chú xem văn kiện trong tay.

Tống Á Hiên cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng thầm hối hận vì đã không xuống lầu nhanh hơn. Anh mới đến Lưu gia được hai ngày, vậy mà khi ra ngoài anh lại để Lưu Diệu Văn đợi mình. Thật không thể nói nổi.

Sau khi đã yên vị ở ghế sau, Tống Á Hiên mới nhận ra bản thân mặc hơi ít quần áo. Mặc dù vẫn là giữa hè, nhưng điều hòa trong xe bật hết mức, làn da nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.

Tống Á Hiên xoa xoa mũi, siết chặt áo khoác lụa mỏng. Làm vậy dù không ấm hơn bao nhiêu, nhưng tốt hơn là làm phiền đến Lưu Diệu Văn và tài xế.

Một bàn tay đưa qua chiếc áo khoác âu phục. Tống Á Hiên sững sờ một lúc, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn.

"Mặc vào sẽ ấm hơn một chút."

Chiếc áo khoác nhiễm đầy hương pheromone độc ​​nhất của Alpha, thoang thoảng mùi cà phê đen quấn lấy trên vải còn sót lại hơi ấm, giống như là một cái ôm dịu dàng.

"Tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút." Lưu Diệu Văn ra lệnh cho tài xế.

"...Cảm ơn."

Tống Á Hiên do dự cảm ơn. Anh không biết phải xưng hô như thế nào với Lưu Diệu Văn.

Lưu tiên sinh? Diệu Văn?

Xưng hô theo cách trước Lưu Diệu Văn sẽ không vui, nhưng gọi theo cách sau, anh thật sự không mở miệng nói được.

Trong nhất thời không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng bánh xe lăn trên đường và tiếng còi xe kêu lên bất chợt bên ngoài cửa sổ, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Tống Á Hiên trộm nhìn Lưu Diệu Văn phía bên cạnh. Cậu đã khôi phục tư thế nhìn văn kiện như trước, lông mi dài rủ xuống, đường nét khuôn mặt cùng xương quai hàm tinh xảo trông như một tác phẩm điêu khắc.

Ngồi nhìn như vậy có vẻ hơi lúng túng. Tống Á Hiên quay đầu xem khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hình dáng của thành phố dần hiện lên bên ngoài cửa sổ kính, xuất hiện từng chút một trong tầm nhìn của Tống Á Hiên. Những tòa nhà cao chót vót, khung cảnh đường phố phồn hoa, nhộn nhịp cùng dòng xe cộ qua lại vô tận tạo nên một thế giới tươi mới.

Sự hứng thú của Tống Á Hiên nổi dậy, không nhịn được lại ngồi gần hơn, khuôn mặt nhỏ áp vào cửa sổ thủy tinh, đôi mắt to tò mò nhìn chằm chằm mọi thứ bên ngoài cửa sổ.

Omega không được phép ra ngoài. Phần lớn thời gian, anh chỉ có thể ngồi ở nhà và tìm hiểu về thế giới luôn thay đổi từng ngày qua sách báo và phim ảnh. Mọi thứ dường như rất khác so với hồi nhỏ.

TRANS | VĂN HIÊN - TƯỜNG LÂM | KIM ỐC TÀNG KIỀUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ