VI.

931 160 1
                                    

Như đã nói Chí Huân là một con người rất cứng đầu, nếu xế chiều không thể thông qua Đạo Anh để gặp được Huyền Tích thì gã sẽ tự thân mình tìm đến huyện đường vào gần giữa trưa mong rằng có thể mời anh cùng nhau ăn bữa cơm. Nhưng chỉ cần vừa bước đến cổng, nhìn thấy bộ dạng của gã thôi thì đã bị quân lính chặn lại không cho Huân có cơ hội bước chân vào bên trong một chút nào.

Bước đi mang theo hy vọng cuối cùng vẫn là không thể gặp được người, chỉ có thể ôm một bụng nuối tiếc quay về. Cả mấy ngày liền Chí Huân bỏ bê công việc, chẳng làm nên việc gì ra hồn, hôm trước còn bị chủ mắng vì đi giao hàng mãi không thấy về. Gã nghe trách đầy cả hai tai rồi cũng chỉ biết thở dài thườn thượt, đâu phải đó giờ Huân chưa từng bị người ta chửi mắng nhưng cũng đã lâu lắm rồi những chuyện như thế này chưa từng tiếp diễn lại.

Một đêm cuối ngày, sau khi đưa Đạo Anh về đến nhà thì Chí Huân cũng trở lại cái mái lá của mình. Gã ngồi bệt bên mé sông, để bản thân hòa theo từng luồn gió thổi, nhìn lên ánh trăng sáng trên đỉnh đầu rồi bất chợt thở dài.

“Dạo này mày làm sao vậy? Trên chợ tao nghe người ta nói về mày miết kia kìa.” Chẳng biết Tuấn Khuê đến từ lúc nào mà ngay khi quay sang đã nhìn thấy cậu đã ngồi bên cạnh mình. “Nói tao nghe, mày đang tương tư ai rồi chứ gì?”

“Làm sao mày biết được chuyện đó?” Chí Huân dùng ánh mắt vừa hoài nghi lại vừa ngạc nhiên nhìn người bạn của mình, chuyện này ngoài Đạo Anh ra gã chưa từng nói với bất kì ai khác cơ mà, làm sao mà cậu biết được?

“Đúng rồi chứ gì? Mày không cần nói tao cũng biết, trên mặt của mày hiện rõ rành rành luôn ấy.” Vẫn là giọng điệu mỉa mai chua ngoa quen thuộc của thằng Khuê, nhìn bộ dạng đắc ý của cậu khiến gã chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

“Cho tao biết được không? Cô nào lại có thể lay động được trái tim chai lì của cậu Huân nhà mình vậy?”

“Mày chắc là mày muốn biết chứ?”

“Sao vậy? Tao có biết cô ấy à?” Càng nói lại càng kích thích sự tò mò của Tuấn Khuê, ở lâu trong chợ khiến tính cách cậu cũng ảnh hưởng phần nào, nhìn đứa bạn của mình cứ ấp a ấp úng khiến Tuấn Khuê tức chết đi được, cậu sốt hết cả ruột lên mất thôi.

“Không phải cô nào cả… Huyền Tích là con trai…”

Nhìn thấy bộ dạng hai mắt trợn trắng còn mồm thì há hốc cả lên của người đối diện làm cho Chí Huân có chút hối hận khi nói ra, biết vậy gã thà giữ cho riêng mình chứ chẳng nên cho cậu biết thì hơn. “Nhìn mày kìa, tao đã nói là mày không nên biết rồi mà.”

“Kh…Không phải tao sốc vì mày thích con trai mà là vì tao không ngờ mày cũng giống như tao.”

“Giống mày? Chỗ nào lại giống mày?” Chí Huân cảm thấy khá khó hiểu, gã và cậu giống nhau sao? Ở điểm nào chứ? Không lẽ nào…

HoonSuk | Thầy đồ đỗ TrạngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ