Đúng với những gì Chí Huân nghĩ trong đầu, Huyền Tích thật sự đã rất ngỡ ngàng khi hay biết rằng gã sắp phải lên kinh thành, anh không nói ra nhưng điều đó lại hiện rất rõ trong đôi mắt của người lớn hơn. Gã đã từng nói qua rồi phải không, rằng dù là cả trời trăng sao lấp lánh buổi đêm mùa hạ cũng không thể so sánh được với đôi mắt người trong lòng gã. Nó đẹp đến mức Chí Huân chỉ muốn ích kỉ giữ ánh mắt đó luôn hướng về phía gã, chỉ duy nhất gã mà thôi.
“Tôi biết là tôi sai nhưng xin anh đừng không nói lời nào như vậy có được không?” Chí Huân xoay người về phía đối diện với Huyền Tích, vòng tay ôm lấy gã khi nãy cũng đã rời đi từ lúc nào. Thà là anh cứ trách mắng gã không tốt chứ đừng mãi im lặng như vậy…
“Huân muốn tôi phải hành xử thế nào? Chuyện lớn như vậy tại sao lại không nói trước với tôi dù chỉ một tiếng? Tôi không quan trọng với Huân như thế sao? Tại sao lại không để cho tôi được giúp Huân cơ chứ?” Nhìn người đối diện đang dần mất bình tĩnh, Chí Huân cũng chi biết im lặng mà hứng chịu từng cơn phẫn nộ. Gã sai, gã hoàn toàn sai vì ngay sáng mai đã phải lên đường nhưng đến tận lúc này Huyền Tích mới được biết nên cứ mặc bản thân cho anh chửi mắng, gã xứng đáng với điều này mà.
Đợi đến khi nhịp thở anh không còn dồn dập và lấy lại được sự bình tĩnh, Chí Huân mới dám cầm lấy đôi tay người đối diện mà kéo anh ngã vào lòng mình. “Tôi xin lỗi, chỉ một lần này thôi cho phép tôi được tự mình lo liệu. Sau này mọi chuyện khác sẽ đều nghe theo anh, có được không?”
Chí Huân một tay xoa lên tấm lưng nhỏ, tay còn lại lại trêu đùa với mái tóc mềm của anh như đang dỗ dành một con mèo nhỏ. Lặng đi một lúc vẫn chẳng nhận được câu trả lời nhưng nhìn người đang trong lòng mình vẫn mặc kệ bản thân bị ôm lấy thật chặt mà không có ý định vùng vẫy thoát ra mà ngược lại còn chui rúc vào trong lồng ngực gã. Môi Chí Huân cong lên tạo thành nụ cười, Huyền Tích là mối bận tâm duy nhất trong lòng gã, gã có thể không quan tâm đến những gì người khác nói về mình nhưng riêng anh thì không. Chí Huân không mong cầu gì lớn lao, chỉ mong sao anh có thể hiểu được cho mình.
“Huyền Tích à, tôi có thể xin anh một chuyện được không?”
“Chuyệ…” Không để cho Huyền Tích kịp thắc mắc, Chí Huân đã chặn lại khuôn miệng đó bằng chính đôi môi của mình. Nụ hôn đầu của họ, cái chạm nhẹ như chuồng chuồng chạm phải mặt hồ nhưng lại làm rung lên trong lòng kẻ say tình những hồi chuông âm ỉ. Hai đôi môi rời khỏi nhau trong sự tiếc nuối, nhìn thấy gương mặt người lớn hơn đã được tô điểm vài vệt đỏ hồng trong lòng gã như có chút mãn nguyện.
“Đợi tôi về nhé? Đừng đi đâu cả, làm ơn hãy đợi tôi về…có được không?” Chí Huân nhìn sâu vào trong đáy mắt Huyền Tích, lời nói tha thiết như thể muốn cầu khẩn, chỉ cần anh vẫn còn chờ đợi gã thì bất cứ chuyện gì Chí Huân cũng có thể làm được.
![](https://img.wattpad.com/cover/300464129-288-k854894.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
HoonSuk | Thầy đồ đỗ Trạng
FanficKhông ham vinh hoa phú quý, chỉ muốn đường đường chính chính ở cạnh một người. • Couple chính : HoonSuk • Couple phụ : YoshiKyu & JeongDo