Ngày hôm sau, Hứa Dương chưa đi học lại, Trương Hân như thế nào cũng mất tích.
Trần Kha hôm nay đành phải đi xuống phòng ăn một mình. Thật ra lúc nãy có đi rủ Viên Nhất Kỳ nhưng ngay lập tức bị từ chối. Về nguyên nhân, đương nhiên là vì bạn nhỏ muốn ở gần chị người yêu của mình.
"Chán quá..."- Trần Kha gục mặt xuống bàn, xung quanh náo nhiệt nhưng bản thân lại chẳng có lấy một người trò chuyện.
Bỗng cái bàn bị một lực làm cho run nhẹ. Trần Kha giật mình ngồi thẳng dậy. Phát hiện cái ghế đối diện đã có người ngồi xuống, mà người kia thật ra cũng không mấy xa lạ.
"Ngọn gió nào lại đưa cô tới đây vậy, cô Trịnh?"
"Chỉ là hết chỗ thôi!"- Trịnh Đan Ny trả lời qua loa.
Trần Kha đường nào mà tin, liếc một cái cũng thấy được bàn trống. Mà dù sao giờ có người ngồi chung, vẫn là nên mắt nhắm mắt mở.
"Cô không thích ăn cái này sao?"- Trần Kha hỏi, chỉ vào mấy quả hồng bị Trịnh Đan Ny bỏ vào một góc.
"Đúng."
"Tại sao vậy?"
"Thì là không thích."
"Nhưng nó rất bổ đó."
"Nhưng tôi không thích ăn."
"Cô thật kén, thử một lần đi, thật sự rất bổ."
Vừa dứt câu, Trần Kha liền thấy trong miệng mình đầy vị chát. Quả hồng này đúng là quá khó ăn rồi.
"Thế nào?"- Trịnh Đan Ny cười nửa miệng, ánh mắt có chút đắc ý.
"Chát. Nhưng có lẽ là do cô chọn sai quả thôi."
Trần Kha cố nuốt xuống quả hồng trong miệng. Sau đó lại lấy một quả hồng khác, cắn thử một miếng. Lần này thì ngọt hơn nhiều.
"Đây, ăn thử cái này."
Trần Kha đưa quả hồng đã bị mất một phần lớn cho Trịnh Đan Ny. Bản thân lúc bấy giờ vẫn chưa nghĩ gì. Cho tới khi Trịnh Đan Ny chầm chậm ăn lấy quả hồng, khi các đầu ngón tay của Trần Kha cảm nhận được sự mềm mại. Lúc đó Trần Kha mới nhận ra, chuyện này có bao nhiêu thân mật.
"Đúng là ngọt, nhưng vẫn không thích."
"Cô...ngang ngược!"
"Cảm ơn đã khen!"
"Đó không phải lời khen."
Trần Kha thở hắt một hơi. Lưng tựa ra sau. Cố gắng không để bản thân nhào qua bên Trịnh Đan Ny rồi gây chiến giữa phòng ăn.
Trịnh Đan Ny thì vẫn đang nhàn nhã thưởng thức bữa trưa của mình. Lâu lâu lại nói dăm ba câu với Trần Kha, và lần nào cũng khiến Trần Kha phải tức đỏ mặt.
Không khí trong phòng ăn là sôi nổi như thế, có chút tranh cãi nhưng lại thoải mái.
Đối lập với đó là nơi sân thượng của trường. Địa điểm ít ai lui tới. Cũng là không gian riêng của Đường Lỵ Giai.
Tả Tịnh Viện leo cầu thang mặc dù rất mệt, nhưng vừa mở ra cánh cửa đã thấy được thân hình nhỏ bé kia, tất cả mệt mỏi có là gì.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Giữa Em Và Chị | Alzienna |
ФанфикKhoảng cách giữa chúng ta rất gần, nhưng nhìn lại cũng thật xa... ----- Văn phong của mình không hay, vốn từ cũng không nhiều, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua.