Dì Châu lôi ra hai cái áo sơ mi, cái to cái nhỏ, đưa tôi một cái, đưa ba tôi một cái.
"Hai ba con anh lấy đi, tôi đặt may từ nửa tháng trước lận đó."
Tôi thì thích thú đến độ cầm xem xét một hồi liền thử vào, vừa vặn lắm luôn. Đúng kiểu tôi thích, không có gì để chê, tôi sẽ nhận ngay lập tức nếu ba tôi đồng ý.
"Thôi, dì cần gì mà tốn kém như vậy, tôi ngại lắm." Hazzzzz, ba tôi ổng lại sỉ diện nữa rồi, nhìn xem mớ đồ của ổng có cái nào mà không rách rồi chắp vá lại đâu chứ, được tặng đồ mới thì lại từ chối.
"Có tốn bao nhiêu đâu mà anh ngại. Mẫn, ưng không con?"
"Dạ ưng lắm dì, dì Châu là tuyệt nhất."
Tôi cuỗm luôn cái áo vô cất, làm ba tôi ổng chả nói được gì.
"Anh nhận đi cho tôi vui, tấm lòng của tôi đó." Dì Châu bồi thêm một câu, ba tôi ổng bắt buộc phải nhận rồi.
"Thế thôi cảm ơn dì nhiều, chiều nay dì sang nhà ăn cơm tất niên với ba con tôi luôn đi, coi như tôi đáp lễ."
"Anh lại khách sáo quá."
Tôi vào buồng, thấy con Đình đang ngồi vân vê cái đầm má nó mới đưa cho nó. Cái đầm màu trắng, ngắn đến đầu gối, hai tay áo dài đến cùi chỏ, xòe nhúng bèo hai bên, cổ khoét vuông, điểm xuyết vài bông hoa nhỏ, trông như một cái đầm của cô tiểu thư nhà giàu nào đó. Dì Châu chắc cũng tốn kha khá khi đặt may cho nó đấy.
Nhìn vẻ mặt mê mẫn của nó tôi chắc chắn nó đang thích mê rồi. Dì Châu quả là người có mắt thẩm mĩ mà. Con Đình say mê đến độ nó còn chả nhận ra tôi đã đứng đây nhìn nó từ nãy đến giờ.
"E hèm...đầm đẹp đấy." Tôi hắng giọng, để nó biết rằng tôi đang ở đây.
"À...cảm ơn." Nó lúng túng cất cái đầm vào, như giấu diếm gì tôi, sợ tôi giành đầm của nó chắc.
Xùy, tôi thích bận sơ mi hơn nhé.
"Tao nghĩ mày sẽ cực kỳ xinh đẹp khi bận cái đầm đó đó."
Tôi không thể chờ nổi đến ngày mai mất, thật nóng lòng muốn coi nó sẽ ra sao trong bộ đàm trắng xinh xắn đó.
"À, ừm. Chuyện ban nãy..."
Tôi nhướn mày chờ nó nói tiếp, tốt thôi, giờ cũng là thời gian thích hợp để giải quyết, dù sao chúng tôi cũng bình tĩnh lại rồi.
"Tao xin lỗi."
Tôi có đang nằm mơ không? Nó xin lỗi tôi. Thật lòng xin lỗi tôi. Lời xin lỗi nhỏ nhẹ của nó làm lòng tự cao của tôi lại vơi đi một ít.
"Tao biết là tao quá đáng nhưng mà..."
Nó lại nghẹn ứ, ôi Đình đáng yêu của tôi lại sắp khóc rồi. Nó cứ như vầy thì làm sao tôi dám lạnh nhạt với nó chứ.
Tôi ôm nó trước khi nó có thể phát ra bất kỳ tiếng nấc nhỏ nhẹ nào, tránh để ba tôi và má nó ngoài kia nghe thấy. Dòng lệ nóng thấm ướt cả vai áo tôi, tiếng thút thít đều bị ngăn lại trên bờ vai.
"Mày đừng có làm lơ tao." Nó gắt lên, đánh tôi, cái đánh không mạnh nhưng đủ để tôi hiểu nó uất ức ra sao.
Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra việc nó đang có hàng chục hàng trăm câu chửi tôi khốn nạn trong đầu nó hiện giờ, rằng tôi ức hiếp nó ra sao, rằng tôi vô tâm ra sao, rằng tôi quá đáng với nó ra sao.
BẠN ĐANG ĐỌC
//nhỏ đình// - yjm × kmj
Fanficauthor: yseo1201 Đình quá ngại để nói, Mẫn quá ngu ngốc để hiểu. Và sau đây là câu chuyện dài đằng đẵng của Đình đanh đá và Mẫn ngốc nghếch. NC-17 Truyện lấy bối cảnh Miền Tây Việt Nam những năm 90 2022.02.13 to 2022.02.19