Nhờ có sự trợ giúp của con Đình, cùng với tuổi nghề 10 năm của tôi, công cuộc truy lùng mấy tên la làng giữa đêm khuya thanh vắng thanh tịnh thuận giò xuôi bướm, í lộn, thuận buồm xuôi gió. Kết quả hôm nay thu được khá khá, tôi đang vô cùng mĩ mãn, tính leo lên bờ, bỗng...
"ỘP ...ỘP..."
A~~~~, còn một con nữa, nó đang lẩn trốn đâu đây. Ôi ếch ôi, phải cái miệng hại cái thân không? Mày im mồm thì đâu có chuyện gì, nhưng mà mày lỡ cho Trí Mẫn đây biết đến sự tồn tại của mày thì hôm nay mày không có đường về nhà đâu.
Tôi quay lại nhìn con Đình, nháy mắt ra hiệu, Đình nó cũng gật đầu chắc nịch, tôi lại tăng độ sáng cái đèn trên trán, bước về hướng vừa nãy phát ra tiếng kêu.
Một bóng đen ếch ộp nào đó vụt qua đây, con này cũng thông minh đấy, xem ra biết mình sắp chết nên đánh liều à.
Tôi mất dấu nó, con Đình lập tức níu vạt áo sau tôi.
"Mẫn, bên này."
Tôi nhanh chóng xoay người lại, thấy cái mặt ếch nhà mày rồi nha.
Không một chút do dự, tôi thò hai bàn tay đã sớm lấm lem bùn đất vào nước. Vừa chọt xuống nó liền nhảy đi, con ộp này, mày có tập thể hình à, sung sức thế.
Nó nhảy đi bao xa, tôi nhào đến chụp rồi lại chạy theo nó bao xa, từ lúc nào đã qua bờ bên kia của thửa ruộng.
Con Đình từ lâu đã không mang theo cái lồng đầy ếch bự chảng đó, nó chạy theo tôi, chỉ đường. Nó nhào xuống, chúng tôi chặn hai đầu con ếch đó, mày hết đường chạy rồi nha con ếch thúi.
Chúng tôi, bao gồm cả con ếch, đều án binh bất động.
Con Đình ra hiệu.
"Mẫn, tới đi." Tôi và con Đình đều nhào đến.
"Yahhhh."
Đách hiểu kiểu gì, tôi có một cuộc đụng độ với con Đình khá đau điếng, nhưng dường như tôi ra nhiều sức hơn, nên con Đình đang bị tôi nằm đè bên mép ruộng.
Cả người nó từ sạch sẽ khô ráo bây giờ cũng ướt mem. Tôi ngồi dậy, đỡ nó ngồi lên, xoa xoa cái lưng cho nó.
"Mày có sao hông? Con kia nó chạy thoát rồi à?"
"Ai nói chớ." Nó giơ tay lên, con ếch mập địt kia đang nằm thoi thóp trong bàn tay bé tí của nó.
"Yeeeeeeeeeeee." Tôi và nó hí hửng la lên như bắt được vàng không bằng, múa may quay cuồng bằng mấy điệu nhảy khó hiểu, con ếch trong tay nó chắc đang khinh bỉ tụi tôi và mất niềm tin vào cuộc sống lắm. Kiểu như nó đang nghĩ: Ếch tài ba ta đây mà lại bị bắt vì bọn ngốc này ư?
Tôi loay hoay tìm kiếm, lụm cọng dây dưới đất, buộc chặt con ếch đó lại, rồi thắt vào bụng tôi.
"Hazzzzzzzzz" Hai chúng tôi mệt mỏi thở hỗn hễn, ngồi dựa vào cây chuối gần đó, chả đứa nào thèm nói với đứa nào câu gì, cái tụi tôi bây giờ cần là oxi hơn là tiếp tục reo hò chiến thắng.
Tôi nhìn qua con Đình, nó đang nhắm mắt và thở hì hục, bộ đồ hoa hòe của nó cũng dính sình rồi, giờ tôi mới để ý, nhỏ cũng không mang dép.
BẠN ĐANG ĐỌC
//nhỏ đình// - yjm × kmj
Fanfictionauthor: yseo1201 Đình quá ngại để nói, Mẫn quá ngu ngốc để hiểu. Và sau đây là câu chuyện dài đằng đẵng của Đình đanh đá và Mẫn ngốc nghếch. NC-17 Truyện lấy bối cảnh Miền Tây Việt Nam những năm 90 2022.02.13 to 2022.02.19