1.

593 57 1
                                    

Ngày 2 tháng 4 năm 20▢▢.
Tokyo, Shibuya, Nhật bản

Tia sáng từ ngoài qua khe hở của chiếc rèm cửa dày chiếu vào, đáp nhẹ lên gương mặt của thiếu niên làm cậu khó chịu nhăn nhó mặt mày. Chúng đùa bỡn, vờn qua vờn lại mặc kệ thiếu niên nằm trên chiếc giường đơn kia có bài xích bao nhiêu.

Lúc này trong căn phòng tối om vang lên tiếng chuông báo thức ồn ào. Cái tay nhanh nhẹn đưa lên tắt cái đồng hồ chết tiệt kia đi. Đón chào ngày mới vậy mà lại là sự càu nhàu của con người bé nhỏ ấy.

Thiếu niên tóc vàng nắng sau một hồi lăn lộn trên giường thì cuối cùng cũng mở đôi mắt màu trời. Cậu đã chịu tiếp nhận sự thật rằng mình phải thức dậy và đến trường. Cậu bật cả người ngồi lên nhưng lại chẳng thấy khí thế hăng hái đâu.

Không lâu sau đó rèm cửa được mở toang, thiếu niên lúc này đã thay cho mình bộ đồng phục áo trắng quần xanh đen cùng chiếc cà vạt đỏ cam. Nét mặt tươi hơn khi nãy nhiều, tóc cũng đã chải chuốt đàng hoàng, sợi tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, vàng như nắng. Mở tung cửa sổ chào đón nắng mai chan hòa, cậu hít một hơi thật sâu, tinh thần sau khi rửa mặt cũng đã phấn chấn hơn. Tiết trời hôm nay dễ chịu, nhưng vẫn còn khá lạnh, da mặt vẫn còn đọng nước nên nhạy cảm với nhiệt độ hơn bình thường. Thiếu niên khẽ rùng mình khi đón đợt gió thổi vào phòng, lặng lẽ thở dài lười biếng

"Trời lạnh thế này mà phải đi học á..?"

Dù đã thốt lời than thở nhưng vẫn xách cặp cùng áo len và chiếc khăn quàng cổ, sau đó mở cửa đi xuống lầu.

Vừa bước vào căn bếp đã ngửi thấy mùi trứng thơm phức. Bên ngoài phòng khách vang lên đều đặn tiếng nói của nữ dẫn chương trình thời sự, đại khái là đang đưa thông tin về khoa học, xã hội. Cậu nhìn người đàn ông ngồi tại bàn ăn, trước mặt là bữa sáng ngon lành cùng ly cafe như mọi ngày. Ông đang nghiêm mặt đọc tờ báo mới nhất. Trang nhất của tờ báo đưa thông tin về các thí nghiệm liên quan đến virus □□□ - một loại virus có khả năng hồi phục các chức năng hư tổn của con người vẫn còn đang trong thời gian nghiên cứu

‴ nếu thí nghiệm này thành công thì đây sẽ là bước tiến mới cho nền y khoa của nhân loại ‷ - trích lời của bộ trưởng tại cuộc họp báo gần đây nhất. Đồng thời nữ dẫn chương trình thời sự cũng đưa tin về cuộc họp.

Nhưng thiếu niên chẳng có gì là quan tâm lắm, xã hội phát triển, đối với một công dân nhỏ bé như cậu thì việc duy nhất là thích ứng với điều đó.

"Takemichi giỏi quá ta, hôm nay không cần mẹ lên phòng gọi dậy luôn"

Vừa ngồi xuống bàn ăn thì thiếu niên liền nhận bữa sáng từ người phụ nữ có nét mặt hòa nhã, nếp nhăn ngay đuôi mắt cũng chẳng làm bà ấy trông già hơn. Takemichi vẩu môi

"Đừng xem con là trẻ con mãi chứ"

Bà Hanagaki phì cười, khẽ đưa tay nhéo nhẹ chiếc má hờn dỗi của con trai. Ba Hanagaki dù im lặng nhưng vẫn mỉm cười nhẹ. Không khí gia đình ba người hòa nhã và ấm áp, vẫn như mọi ngày nhưng Takemichi chưa từng thấy chán. Dù cho bên ngoài đối xử tệ với cậu như thế nào, cậu biết điều duy nhất có thể chữa lành cho mình vẫn luôn là ba mẹ.

【🅃🅁】❛ ᗩ⊤ ⊤Ⲏᗴ ᗴᑎᗪ ⵔᖴ ⊤ᕼᗴ ᗯⵔᖇᒪᗪ ❜Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ