Chương 18

636 51 1
                                    

Anh cảm mạo thắm thiết vuốt ve Thái Anh, tham gia xong môn cuối cùng kỳ thi chứng nhận, lại bắt đầu thời gian tụ tập, an tâm chờ đợi tuyên bố thành tích kỳ thi. Tùy Tâm cũng giống như cô vậy, gánh nặng điểm số một chút cũng không có, bởi vì căn bản không có đi thi. Lệ Sa tỏ vẻ bất đắc dĩ với hai người này.

Buổi trưa cơm nước xong xuôi ba người tụm lại nói chuyện, trò chuyện một tí bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng nhận được tin đồng nghiệp kết hôn. Phòng bên cạnh có đồng nghiệp kết hôn, bởi vì cha mẹ không có ở đây, nên không có cử hành hôn lễ. Tuy rằng là thế, nhưng mà tiền mừng là không thể thiếu nha.

Những lúc thế này, Thái Anh không hề cam tâm tình nguyện. Suy nghĩ một chút về bản thân mình kể từ khi đi làm, đủ loại chuyện đỏ trắng, chỉ cần là nhân viên tập đoàn, dù là chỉ gặp qua một lần, trong nhà ai có chuyện gì cũng phải đến thăm. Cô vẫn luôn theo lệ mà đi, nhưng vẫn chưa thu hồi lại được gì.

Lúc moi tiền từ trong ví ra, Thái Anh tự giễu: "Ôi, người này duyên tốt quá, có đôi khi cũng không phải chuyện gì tốt, một tháng tiền lương đều đi tong rồi."

Tùy Tâm cũng xúc động nói một câu: "Mình cũng không biết anh ta là ai, nhưng mà các cậu đều một bao đỏ, mình không mang không hay lắm." Nói xong đưa cho Thái Anh cùng Lệ Sa mỗi người một bao đỏ.

Ngược lại Lệ Sa lại lộ ra rất thản nhiên, vừa đem bao tiền bảo vào hộp đựng vừa nói: "Đây không phải quy tắc sinh tồn trong các xí nghiệp như các cậu đã nói sao?"

"..."

"Lúc này cậu lại hiểu rồi đấy..." Thái Anh liếc nàng một cái.

"Chờ lúc cậu kết hôn rồi lấy lại? Sợ cái gì chứ?"

"Lúc nào tôi mới có thể kết hôn đây..." Thái Anh nhất thời biểu lộ chân tình, vì sao mỗi khi nhắc đến chuyện kết hôn cô lại thấy khó khăn đến vậy?

"Ôi đúng rồi, tôi quên mất chuyện cậu không thể gả đi."

"Cậu còn không bằng tôi, ít nhất thì tôi còn có cậu nhỏ là lựa chọn số 1." Thái Anh nói xong, ánh mắt đắc ý nhìn về phía Lệ Sa.

Lệ Sa khinh thường mà quay đầu đi chỗ khác.

"Cậu nhỏ là ai?" Tùy Tâm nhìn về phía Thái Anh: "Mau thành thật khai báo." Vì sao từ trước tới giờ Thái Anh chưa bao giờ nhắc đến cậu nhỏ này với cô?

"Chính là đối tượng xem mắt gần đây của mình."

"..." Tùy Tâm đã im lặng chớp mắt một cái, nén cười cả buổi trời, thật sự nhịn không nổi nữa, "Là người lần trước cậu bảo mình qua mười phút thì gọi điện thoại đến nhưng cậu tắt đó hả? Sau đó cậu cũng không nhắc tới nên mình quên mất, cậu không phải chứ, Thái Anh? Đối tượng xem mắt cũng có thể cho vào mắt, cậu định làm mình cười chết à?"

Năm đó Thái Anh ở thời điểm học đại học, không nói là hoa khôi của trường, hoa khôi của hoa khôi tuyệt đối xứng đáng. Bên cạnh xưa nay chưa hề thiếu nam sinh, theo ý cô, Thái Anh xem thường phương thức dựa dẫm này nên quyết định độc thân.

Thái Anh lúng túng ho khan hai tiếng, làm ra vẻ nghiêm trang mà lại nhẹ như mây trôi nói: "Chi tiết này cậu không cần để ý, quan trọng đó là cậu nhỏ của Lệ Sa, tương lai, mình sẽ là mợ của cậu ta!"

"Cậu bịa chuyện." Tùy Tâm nhìn một cái liền nhìn thấy được Thái Anh, "Cho tới bây giờ cậu không hề nói với chuyện này, sao có thể bàn luận chuyện cưới xin rồi?"

"Đó là vì thấy xấu hổ nên mới nói ấy." Thái Anh yếu ớt mà kiếm cớ.

"Thôi đi bà, mình còn không hiểu cậu sao? Nếu như nói yêu đương rồi thì khẳng định sẽ ở khắp nơi khoe khoang. Đúng không? Tiểu Sa."

Lệ Sa cười cười: "Xem ra ai đó mơ mộng giữa ban ngày rồi."

Thái Anh hừ một tiếng, lấy tiền mừng từ tay hai cô, xoay người rời khỏi. Cuối cùng dùng một chồng tiền mừng, đổi lấy túi kẹo mừng.

Cô mang túi đi phát kẹo cho mọi người, lúc phát đến Lệ Sa cố ý phát nhiều một chút, tuy rằng rất ghét người này, nhưng thuận theo chuyện này Lệ Sa rất oan, cho nhiều chút để an ủi.

Lệ Sa một câu cảm ơn cũng không nói, chẳng qua là cầm kẹo cho vào một góc.

Đợi đến lúc Thái Anh chia xong kẹo, lúc trở lại vị trí của mình, Lệ Sa vẫn là tùy ý cho đống kẹo vào một góc, một cái cũng chưa ăn.

Thái Anh vừa lấy kẹo cho vào miệng, vừa hỏi Lệ Sa: "Sao cậu còn chưa ăn? Kẹo này rất ngon ấy."

"Lát tôi ăn." Lệ Sa nhàn nhạt trả lời.

"Ồ."

Sau đó hai người không nói lời nào nữa, bận việc của mình.

Ngày hôm sau, kẹo trên bàn Lệ Sa vẫn không nhúc nhích.

Ngày thứ ba, kẹo trên bàn Lệ Sa vẫn đang không thay đổi.

Ngày thứ tư, Thái Anh kẹo không còn nữa, vì vậy thừa dịp lúc này Lệ Sa đang không có ở đây, vụng trộm lấy một viên. Vị chocolate nồng đậm, lưu lại trong miệng, thật lâu không tiêu tan.

Lệ Sa vừa về đến, liếc thấy có người lại động vào đồ của nàng, lại thấy thiếu mất một viên kẹo, không chút suy nghĩ, trực tiếp hỏi Thái Anh: "Cậu ăn kẹo trên bàn của tôi rồi?"

Thái Anh còn muốn nói dối: "Không có."

"Không có gì chứ, tôi nhìn thấy thiếu vài viên."

[BHTT - COVER] [LICHAENG] BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜIWhere stories live. Discover now