Chương 55

581 49 0
                                    

Thích một người mà mình ghét là cảm giác gì đây? Là cảm giác báo ứng đã đến rồi.

Thái Anh cảm thấy đây quả thực là chân lý, nói quá có sao luôn!

Một khi phát hiện sự thật chết người này, Thái Anh ức chế không nổi mà muốn thấy Lệ Sa. Mấy tháng trước cũng bởi vì Lệ Sa một lần nữa xuất hiện trong sinh hoạt của mình mà cô cảm thấy chán nản, hôm nay lại hận không thể mỗi phút mỗi giây đều muốn nhìn thấy đối phương. Loại cảm giác này thật sự ngọt ngào lại vừa lo tổn thương.

Là báo ứng. Cô đã từng rất chướng mắt Lệ Sa, hôm nay thật sự rất mất mặt.

Sau khi cô lấy xe về thì nhắn tin cho Lệ Sa trên WeChat: Có cơm chưa?

Đợi hai phút Lệ Sa mới trả lời: Không có ở nhà.

Thái Anh trả lời một giây sau đó: Cậu đi đâu?

Lúc ấy Lệ Sa đang ăn cơm với Vương Đông Thanh ở nhà ăn trường đại học, vì thế ăn ngay nói thật: Ở trường học của Vương Đông Thanh.

Thái Anh nghĩ thầm Vương Đông Thanh con nhóc này quá to gan rồi, rõ ràng thừa dịp cô không có ở đây mà ám độ trần thương (*), cô khởi động xe chuẩn bị đến trường đại học của Vương Đông Thanh, Tùy Tâm bỗng nhiên gọi điện thoại tới.

(*) Ám độ trần thương (暗渡陈仓): Chiêu thứ 8 trong "Ba mươi sáu kế" (三十六) có nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới
.
Thì ra hôm nay Tùy Tâm hẹn một người bạn học cao trung ăn cơm, Tùy thổ hào cố ý tìm một cửa hàng xa hoa nào đó mời khách, đợi đến thời điểm cô chuẩn bị tính tiền mới phát hiện quên mang ví tiền ra ngoài. Vì vậy phản ứng đầu tiên chính là cầu cứu Thái Anh.

Thái Anh không bội phục cô đều có tội mà. Sao không quên mình ở nhà luôn đi? Không tình nguyện cũng không có cách, Tùy Tâm kia sốt ruột, cô đành phải đến đó cứu nạn đã, sau đó lại đi tìm Lệ Sa.

Tùy Tâm lại ăn xong một món điểm tâm ngọt cố gắng trì hoãn nửa tiếng đồng hồ sau, Thái Anh rốt cuộc cũng tới nhà vệ sinh gặp cô.

"Cậu không mang ví tiền sao cậu lại đến chỗ này?" Thái Anh trong điện thoại cũng không có hỏi, nhìn thấy cô mới nhớ tới.

"Người ta trực tiếp đến nhà mình đón mình, mình cho là mình đã mang theo ví tiền rồi, nếu không cũng không có đến đây ăn." Tùy Tâm cũng có chút ảo não, đã lớn như vậy rất ít lần không mang ví tiền ra ngoài, mấy lần kia làm cho Thái Anh chạy tới. Mỗi lần đều chật vật như vậy, thật giống như lúc đi học vậy...Không cách nào tránh khỏi, cô liền nghĩ tới Giang Đào.

Cuối cùng là yêu nhiều năm như vậy, sao có thể đơn giản quên đi được. Đáng tiếc, không phải tất cả tình cảm đều có thể gương vỡ lại lành.

Thái Anh cho cô một ít tiền mặt, lại lấy ra một cái thẻ ATM, "Lát nữa cậu còn phải đi dạo phố hả? Cậu cầm lấy đi, cậu đi dạo phố sẽ không có không mua thứ gì, thích gì thì cứ quét thẻ đi."

Tùy Tâm cảm động đến muốn khóc, bỗng nhiên lại thở dài một hơi, "Cậu là đàn ông thì tốt rồi."

"..." Thái Anh bản năng lui về phía sau một bước: "Cậu làm gì thế?"

"Cậu mà thật sự là đàn ông, mấy câu vừa rồi nói với mình thì mình nguyện gả cho cậu luôn đó, nhiều thiếu nữ tha thiết mơ ước...Đáng tiếc cậu là nữ, hơn nữa, mình quét hết còn phải trả lại cho cậu." Tùy Tâm ngăn không được mà thở dài, trên mặt tràn ngập đáng tiếc.

"Cậu biết là tốt rồi." Thái Anh cất kỹ ví tiền, "Mình còn không tính lãi với cậu, cậu biết là đủ rồi, có ai có thể giống như mình lúc cậu cần mình, mình liền chạy tới đầu tiên, cậu có thể quen biết mình là vinh hạnh của cậu đó, biết không?"

Tùy Tâm hiện tại bắt người ngắn tay (*), đành phải gật đầu phụ họa: "Vâng vâng vâng, cậu tốt nhất, cậu là món quà của trời cao ban cho mình, cho nên mới nói đáng tiếc cậu không phải đàn ông, bằng không thì mình nhất định lấy thân báo đáp."

(*) Bắt người ngắn tay (拿人手短): Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay có nghĩa là ăn của người ta, thì phải nói năng mềm mỏng với người ta.

"..." Thái Anh cảm thấy phát tởm, "May mắn mình không phải đàn ông..."

"Ngươi có ý gì?" Tùy Tâm vừa định liếc Thái Anh một cái, nhưng ý thức được tình cảnh của mình giờ phút này cùng bản chất lưu manh của Thái Anh, cô tuyệt đối tin tưởng Thái Anh có thể đem tiền cùng thẻ lấy lại, người khác không thể, nhưng Thái Anh tuyệt đối là loại người có thể làm việc này.

"Cậu mau về đi thôi, mình đây còn có việc, mình phải đi đây." Thái Anh sốt ruột phải đi.

"Được, mình về trước, buổi tối mình mời cậu xem phim."

[BHTT - COVER] [LICHAENG] BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜIWhere stories live. Discover now