🫒Chương 16🫒

128 8 7
                                    

Dạo gần đây, Royal Lady luôn tìm đến và bám lấy Demons Boys. Hầu như chỗ nào có các anh thì sẽ thấy các cô ta lởn vởn phía sau, miệng thì không ngừng nói những thứ khiến các anh nghe nhiều tới nỗi đau đầu. Mặc dù đã tìm mọi cách đuổi đi, nhưng Royal Lady luôn mặt dày mà bám lấy.
Còn các anh, vốn cảm thấy bản thân có lẽ không có tình cảm gì ngoài tình bạn với Dark Angels, nhưng sau một thời gian dài suy nghĩ, họ phát hiện, dường như các cô đã nằm ở một vị trí nào đó trong tâm trí họ, khiến họ cứ bất giác lại nhớ về các cô. Sau đó, Demons Boys liền đem người của mình, huy động toàn bộ, muốn tìm kiếm các cô. Nhưng điều làm cho họ cảm thấy kì quái là...
- Ngươi nói cái gì? Sao lại không tìm thấy? - Marvelous nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
- Thành phố này còn ai không phải không biết chúng tôi? Tại sao đến mấy cô gái nhỏ cũng không tìm thấy là thế nào? - Daigo.
- Các thiếu gia, làm ơn bớt giận... Chúng....chúng tôi thật sự... đã lật tung... cả thành phố lên rồi...- Người kia lắp bắp.
- Vậy thì tìm ở thành phố khác! Nếu cần thì lật cả cái nước Nhật này lên cũng được! - Sosuke không giỏi kìm nén cảm xúc như bạn mình, giọng có chút lớn khiến người kia run bần bật.
Mặc cho ba người này phản ứng thái quá lên, Joe, Takeru và Hiromu vẫn im lặng. Trong đầu họ đang suy nghĩ đến một nguyên nhân mà đến chính họ cũng thấy nó khó tin. Tuy nhiên, rất nhiều bằng chứng đang chứng minh nó là sự thật.
- Được rồi, cứ tiếp tục tìm kiếm đi, có gì mới thì báo lại sau! - Joe phẩy phẩy tay về phía người nọ.
Người kia thấy thế mừng rỡ như vớ được vàng, vội vã cúi chào rồi cúp đuôi chạy thẳng. Cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt giết người kia rồi! Daigo đang định la lối trút giận, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, là ba anh. Dù rất tức nhưng anh cũng đành nhịn xuống cơn tức mà nhận cuộc gọi:
- Ba? Ba gọi con có việc gì ạ?
- "Ta nghe nói các con sai người đi tìm mấy cô gái nào đó, loạn cả thành phố lên rồi?" - Ông hỏi giọng nghiêm nghị.
- Vâng. Có chuyện gì sao? - Daigo.
- "Con nên nhớ người các con phải cưới là ai, đừng có trốn tránh! Sống trong hào môn thì không cần tình yêu!" - Ba Daigo quát lên.
- Thế tại sao ba được lấy người thương của ba là mẹ, con thì không? - Daigo không nhịn được mà nói lại.
- "Chừng nào con đủ mạnh mẽ để bảo vệ người của con thì con sẽ..."
- Lúc nào cũng là câu này! Con biết rõ sức lực của con tới đâu, càng biết rõ chúng con hoàn toàn có thể bảo vệ người mà chúng con yêu. Ba và mọi người chỉ chưa nhìn thấy nên mặc định là chúng con không thể mà thôi! Xin đừng áp đặt suy nghĩ của mọi người lên chúng con! - Daigo thực sự bị chọc tức lên, trực tiếp ngắt lời cha mình.
Nói xong, anh cúp máy, không nghe tiếp câu nào của ba anh nữa.
Mấy anh cũng biết rất rõ về chuyện này. Từ bé tới lớn, tất cả những việc họ làm đều bị cha mẹ sắp đặt từng chút một. Bị gò bó trong cái mác "thiếu gia hào môn", bị ép chặt trong cái khuôn mẫu hoàn hảo, họ đã sớm mệt mỏi rồi. Tuổi thơ của bao đứa trẻ khác là có cha mẹ yêu thương, nô đùa vui vẻ vô lo vô nghĩ; tuổi thơ của họ lại là sách vở, lễ nghi thượng lưu, là những lớp vỏ bọc giả tạo, là đối mặt với những lời nói dối, lời nịnh hót mà không thể biểu lộ cảm xúc thật sự của mình. Lắm lúc họ cảm thấy hình như mình không phải người, chỉ là một con robot với cái vỏ da người, không có cảm xúc nào khác ngoài nụ cười dối trá. Vì thế, bước vào trường cấp 3, họ đã tự biến mình thành con người ngỗ ngược, nghịch ngợm, phá phách. Mấy ai biết được rằng đó chỉ là lớp vỏ của họ để che đi thân xác thật sớm đã rạn nứt vì mệt mỏi cuộc sống hằng ngày. Chỉ đến khi họ gặp được các cô gái ấy, bất tri bất giác lại sống lại với con người thật của mình. Chỉ có ở trước mặt các cô, các anh sẽ không phải giả tạo nở nụ cười, càng sẽ không phải trốn trong lớp vỏ mà nói những lời dối trá. Nghĩ tới đây, ánh mắt các anh lại trùng xuống, nhớ về những việc họ đã làm. Là họ tự tay đẩy các cô ra xa. Đang lúc họ buồn bã, điện thoại của ai đó 'tinh!' một tiếng, thông báo có tin nhắn mới. Hiromu cầm lên mở ra xem. Vừa nhìn xong tin nhắn, gương mặt anh lập tức tối đi:
- Cái quái gì...? - Hiromu.
- Làm sao đấy? - Takeru vừa nói vừa với tay giật chiếc điện thoại từ Hiromu.
Trong điện thoại là một tin nhắn với vài tấm ảnh và mấy chữ đi kèm:

Em là nắng ban mai của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ