10

179 24 13
                                    

Cả đêm, Vy Thừa không ngủ được, trong khi Bác Nghiêu nằm cạnh đã yên giấc từ lâu. Cậu miên man nghĩ, về những điều cả hai đã nói với nhau cách đây vài canh giờ, hay thậm chí xa hơn, là về anh và cậu trong suốt năm năm vừa qua.

"Anh cũng yêu em"

Khoảnh khắc ấy, tưởng như gió ngoài cửa đã ngừng thổi, mây trên trời đã ngừng trôi, cả hơi thở của Vy Thừa cũng ngừng lại, bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn nối tiếp nhau chạy nhảy trong đầu cậu đột nhiên lắng đọng và tan ra thành trăm ngàn hạt bụi nhỏ. Để rồi sau khoảng lặng ngắn ngủi ấy, tất cả mọi thứ đều tuôn ra và chảy trôi nhịp nhàng hết mức. m cậu đập nhanh, cậu hô hấp vội vàng, lòng bàn tay thì đổ đầy mồ hôi. Cậu có thể nghe thấy tiếng gió đang thì thầm ngoài cửa sổ, tiếng tuyết đang nhẹ nhàng nhảy múa dưới mái hiên, thậm chí cảm nhận được cả âm thanh của những đoá hoa tươi thắm bắt đầu nảy nở trong tim. Dường như một làn gió xuân phơi phới đang thổi dạt dào nơi tâm hồn cậu. Vy Thừa cười, những gì cậu nghe được khi ấy đẹp đẽ đến mức chẳng thể tin đó là sự thật. Cậu yêu anh lặng thầm suốt năm năm, bao nhiêu lời dứt ruột dứt gan cũng chỉ dám chôn sâu trong lòng, ấy vậy mà hôm nay lại được đáp lại nhẹ nhàng và tự nhiên đến thế.

Vy Thừa thầm nghĩ, chắc hẳn mình đang nằm mơ...

Thực ra ngay từ đầu, được ở bên anh và chăm sóc anh mỗi ngày từ bữa ăn đến giấc ngủ, đã là một cơn mơ hạnh phúc rồi...

Cậu vươn tay chạm vào mái tóc mềm của người kia, tự hỏi mình đã trót thương anh từ bao giờ. Có lẽ là vào dịp gió xuân, khi những đoá mai đỏ thắm nở rộ rạng ngời như nét cười ngọt ngào trên môi anh; có lẽ là từ ngày nắng hạ, thấy anh lặng người ngắm nhìn cơn mưa rào xốn xang; có lẽ là những ngày thu mát, cả hai dắt tay nhau đi dưới rặng phong lá đổ; có lẽ là từ mùa đông lạnh, anh cười giòn tan mỗi khi bắt tay nhào nặn lớp tuyết mềm.... Vy Thừa thương anh, bốn mùa thương anh, ngày đêm thương anh. Cậu thương anh bất kể những ngày nắng gắt hay những đêm mưa dầm, bất kể những đêm đầy mộng mị hay những ngày dài bình yên.

Vy Thừa chỉ dám thương Bác Nghiêu trong âm thầm. Ngay cả đêm nay, khi những gì cần nói cũng đã được bật ra và được đáp lại nhẹ tênh, cậu vẫn chẳng dám tiến xa hơn thế.

Bởi nhận thức của cậu về thân phận hai người, suốt năm năm qua chẳng hề thay đổi.

Vy Thừa sẽ luôn luôn và mãi mãi chỉ là một người hầu.

Còn Bác Nghiêu, đang là một thiếu gia cao quý và sẽ đường đường chính chính tiếp bước cha mình trong vài năm nữa.

Chỉ với tình yêu, thì liệu hai người con trai có thể đi xa được đến đâu?

Và chẳng nhẽ, Bác Nghiêu lại tự nguyện cùng cậu dấn thân vào chặng đường đau thương và gian khó ấy, trong khi cả tương lai xán lạn vẫn đang chờ đợi anh?

Nếu cậu là một cô gái, thì phải chăng chuyện giữa anh và cậu sẽ trở nên dễ dàng hơn, dù chỉ một chút? Những trang sách thấm đẫm nước mắt về người đàn ông cao quý và người phụ nữ tầm thường sẵn sàng bất chấp tất cả để ở bên nhau đã quá quen thuộc. Chỉ cần một người cố chấp đủ lâu, và người kia cam chịu đủ nhiều, thì chắc chắn họ sẽ đến được với nhau. Như Lã Bất Vi và Triệu Cơ, Robert và Harriet, Rochester và Jane Eyre, hay gần gũi hơn, là Dương Bá Chương và Lưu Mỹ Dung. Tình yêu ở bất cứ đâu, giữa bất cứ ai không cùng đẳng cấp đều ít nhiều gặp phải những định kiến và rào cản, nhưng đến một lúc nào đó, người đời sẽ lặng im và dư luận sẽ nguôi ngoai, thời gian sẽ là nhân chứng cho hạnh phúc của đôi lứa, những di sản họ để lại sẽ trở thành bằng chứng cho một tình yêu vĩnh cửu. Còn giữa những người con trai, một mối tình dẫu có đẹp đẽ đơn thuần đến đâu cũng chẳng thể được chấp nhận hay hưởng ứng bằng bất cứ giá nào. Bác Nghiêu có là một vị vua đi chăng nữa, thì những tình cảm anh dành cho cậu vẫn sẽ vụng trộm và giấu diếm. Chẳng bao giờ người ta được chứng kiến một kẻ chí cao vô thượng sẵn sàng bảo vệ tình nhân của mình đến mức làm nên cuộc nội chiến, lần nữa, như Edward xứ Caernarfon.

[Twoset Violin] Hồng MaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ