6

164 24 5
                                    


Bàn ăn được lấp đầy bởi hơn hai mươi món sơn hào hải vị và được vây quanh bởi đâu đó gần hai chục người. Họ đều khoác lên mình những bộ đồ đẹp đẽ, tinh xảo, đắt tiền nhất, nở nụ cười tưởng như đơn thuần, vô lo vô nghĩ nhất, và tự nguyện bôi trát lên khắp thân thể cùng gương mặt mình hết thảy những món đồ xa xỉ mà họ cho là xinh đẹp tốt lành. Dương Bá Chương là con trai cả trong gia đình chỉ có vỏn vẹn bốn anh chị em. Không nhiều, nhưng sự giàu có và phô trương thanh thế của họ chưa bao giờ dừng lại. Người nhà họ Dương đi đến đâu là hái ra tiền đến đấy, câu nói ấy đã trở thành giai thoại được truyền đi bằng miệng đến tất cả các thị trấn làng xã của vùng này. Và ngay cả hôm nay, một buổi gặp mặt gia đình vô cùng bình thường, nhưng những con người ấy vẫn không ngừng khoe khoang, vô tình hay cố ý đều để lộ ra cuộc sống lắm tiền nhiều của. Như mấy món trang sức được đeo đầy trên cố, trên tai và trên những ngón tay, như những gương mặt trắng trẻo không có lấy một nếp nhăn, như những mái tóc được chải chuốt tạo kiểu cẩn thận, như thứ mùi hương nồng nặc nhức mũi được nhập khẩu từ phương Tây mà người thường ít ai có được…

Bác Nghiêu sẽ chẳng bao giờ quên được giây phút bước chân vào căn phòng ấy. Hương nước hoa xông thẳng vào mũi khiến anh phải nhăn mặt, cộng thêm hàng trăm lời nói cùng nụ cười giả lả tuôn ra mỗi phút càng làm anh lợm giọng. Anh nhìn chằm chằm những đĩa thức ăn trang trí đẹp đẽ được sắp xếp cẩn thận trên bàn, như thể đang cố gắng thoát ra khỏi vô vàn những âm thanh náo loạn xung quanh. Họ ăn một miếng, rồi nói một câu, người nào đó sẽ bồi thêm một câu nữa, và cuộc trò chuyện về một chủ đề trên trời dưới đất ấy sẽ kéo dài mãi cho đến khi một trong hai cúi xuống và gắp một miếng thức ăn. Quá trình ấy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

“Anh trai, dạo này anh làm ăn thế nào?”

“Không ổn lắm. Nhiều đứa không chịu nộp thuế quá”

Bác Nghiêu không thể cảm nhận được hương vị của bất cứ món ăn nào trong suốt bữa tối. Trong khi có vô số người ngoài kia chết đói chết khát vẫn phải nai lưng ra làm để trả đủ số tiền lũ người này yêu cầu mỗi tháng, thì họ vẫn ở đây ăn uống nhậu nhẹt tưng bừng và nói về chúng như những câu chuyện trót lưỡi đầu môi. Anh thấy buồn nôn không thể tả và bức bối ngột ngạt không chịu được. Anh tự hỏi có phải do thứ mùi kỳ lạ kia không? Hay là do sự đốn mạt hèn hạ của tất cả những con người ngồi đây? Cô anh đã giết người phụ nữ lỡ mang thai với chồng mình trong khi người ấy mới chỉ mười tám tuổi. Chú anh đã dồn ép một người nông dân đến mức phải tự sát. Người chú thứ hai của anh chỉ vì dính phải một vết xước trên đường mà đã đuổi mấy người hầu đi cùng hôm đó ra khỏi nhà, khiến họ rơi vào cảnh đầu đường xó chợ….Những chuyện như thế cứ tuôn ra ào ào như thác lũ trong bữa ăn, biến một đêm trung thu vui vẻ hào hứng trở thành buổi lễ thú tội của lũ ác quỷ. Điều đáng ghê tởm hơn nữa là, họ nói về những việc mình làm với không một chút mảy may lo sợ, ăn năn hay hối hận, mà trái lại đầy niềm vui, cơn phấn khích và sự hào hứng. Bác Nghiêu vì thế lại càng khó nuốt hơn, anh chỉ hận không thể lao đến cắn xé những kẻ tự nhận là người thân ruột thịt của mình trong chớp mắt.

[Twoset Violin] Hồng MaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ