Ngày năm: loạn.

394 42 0
                                    

Trước sự ngạc nhiên của An, Iris ngoại trừ cảm thán người đã tỉnh cũng không có nhiều biểu hiện nào khác ngoài một câu hỏi thăm đương nhiên. Cần mà cũng khá thừa.

Thấy gã không có ý định trả lời, nàng cũng không nói gì thêm, trên tay vẫn cầm khay đựng màu nâu trầm, đặt đó là bát cháo trắng trông ngọt mắt, khói bốc nghi ngút, mùi thơm không nồng mà thanh tỏa vào trong gian lan đến tận mũi An, gã hừ mũi. Sau đó, bụng đột ngột kêu lên vài tiếng.

Mọi thứ dường như ngưng đọng lại trong chốc lát.

An trông như thể chưa hiểu được tình hình đang diễn ra, gã chưa ăn nhưng lại không tiêu hoá được hành động vừa rồi của mình, nói một cách chính xác hơn là bụng gã. An ngồi nguyên còn nàng cũng trân ra, đứng yên như vậy. Chưa đầy một phút, gã như thoát khỏi cái ngưng đọng, vành tai bắt đầu theo quán tính đỏ lên.

Thật là, này cũng quá sức rồi đi.

An ngại ngần, tại sao lại là lúc này, phút này, người này. Dù chỉ vừa qua trận sốt cao nhất từ trước đến giờ (lần đầu tiên gã ốm lúc trưởng thành mà không uống thuốc ngủ), dù lúc đó chỉ trong mơ màng nhưng là gã vẫn định hình được đã xảy ra chuyện gì. Không cần phải tốn nhiều chất xám cũng biết được là nàng đã giúp An, còn gã chỉ vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên lại là reo bụng biểu tình.

Tất cả biểu hiện nhỏ thoáng qua của An đều thu gọn vào mắt Iris. Cõi lòng nàng nhộn nhạo, trời quang lại bắt đầu xào xạc gió. Nàng bây giờ chỉ muốn đặt mọi thứ vướng víu xuống để lấy điện thoại của mình chụp lấy khoảnh khắc này, nàng muốn mau lưu nó vào bộ sưu tập về An, nàng muốn, muốn ngay lập tức. Ngón tay cầm khay đựng khẽ miết lên vành khay. Vì An cúi đầu nên không chú ý tới ánh mắt đầy chiếm hữu của Iris, thứ màu nâu sẫm dễ nhìn đấy bây giờ trông như chỉ chực chờ để nuốt trọn gã vào vòng xoáy đen đúa ngay lập tức. Gã cũng không chú ý tới má nàng phiếm hồng trong chốc lát cùng nụ cười không thể nào tươi hơn, cả thảy đều rợn người.

Đằn xuống đám côn trùng lúc nhúc muốn bò ra khỏi miệng giếng, Iris kéo xuống hai khoé môi để cân bằng lại nụ cười, mắt cũng hơi mở lớn lấy thứ ánh sáng vui vẻ, giống như con người vừa rồi không phải là nàng mà chỉ là cái ảo ảnh nào đó vụt qua nhanh đến chưa kịp để ý. Nàng gõ hai tiếng lên cánh cửa gỗ nhằm lấy sự chú ý từ An, theo âm thanh, gã nâng đầu lên, rồi như nhận ra phút vừa rồi mình đã thất lễ, An cử động thân thể đau nhức muốn xuống giường ngay lập tức.

- Ngồi yên đó.

Môi nàng tách ra, giọng điệu vang lên trong phòng nhỏ, Iris hơi đè tông xuống một chút, nghe ra như đang đưa xuống mệnh lệnh.

An theo lời nói khựng lại, tay đặt xuống chăn trắng, cảm thấy không biết nên làm gì cho phải. Căn bản gã là người hướng nội, lại chưa từng đưa ai đến nhà mình, càng không nói đến việc cho người lạ chưa từng tiếp xúc nhìn thấy bộ dạng thảm hại đó của gã. Giây phút này đây gã đang hối hận, gã sợ rằng nàng sẽ vì thấy gã cứ ngây ngốc sẽ nghĩ gã kì quặc. Cũng không biết làm sao cho giống người bình thường.

Iris thấy An như thế lại nghĩ gã không muốn nói chuyện với nàng, trong suốt từ lúc gã tỉnh dậy đến giờ vẫn chưa nói với nàng câu nào. Nghĩ, nàng không chờ gã ổn định tâm trạng mà đi vào trong, sau đó đặt khay cháo xuống kệ gỗ bên cạnh giường, ngồi lên nệm trắng, mắt nâu bắt lấy mắt xám, mắt nâu hơi nheo lại. Nàng vươn tay tính chạm vào gã, An theo quán tính rụt người lại, nhìn nàng thật sâu như hỏi Iris định làm gì.

Một mảnh tình.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ