Chung Quốc nhân lúc mẹ mình còn chưa kịp bùng nổ, muốn kéo Tại Hưởng ra ngoài. "Con thấy lát nữa bọn con hẵng đến.".
"Đứng lại, cháu cũng tới đây rồi, chúng ta liền đem mọi việc nói cho rõ ràng." Mẹ Chung Quốc thần tình chấn định .
Tại Hưởng nhìn thoáng qua Chung Quốc, gật gật đầu với cậu, Chung Quốc bấy giờ mới buông tay Tại Hưởng ra, Tại Hưởng đi về phía trước, lễ phép cúi thấp người trước mặt bà ngoại Chung Quốc: "Bà ngoại, cháu tên là Kim Tại Hưởng, là bạn trai của cháu ngoại bà.".
Tại Hưởng so với Chung Quốc còn trực tiếp hơn, bà ngoại nhìn Tại Hưởng, xấu hổ không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành gật gật đầu sau đó cứng ngắc ứng tiếng: "Ừ.".
Mẹ Chung Quốc nhìn chằm chằm Tại Hưởng, Tại Hưởng cũng không trốn tránh, đối diện với ánh mắt dò xét của mẹ Chung Quốc: "Tại Hưởng, không phải cô không thích cháu, Chung Quốc nếu làm bạn với cháu, cô rất vui. Nhưng còn việc kia, cháu thông minh hơn Chung Quốc, cháu hiểu hậu quả mà nó mang lại chứ!".
"Cháu thật sự không biết sẽ có hậu quả gì.".
"Tương lai của các cháu thì sao? Ai sẽ để mắt đến các cháu, các cháu cả đời phải sống trong sự dè bỉu của người khác, hiện tại, các cháu bị tình yêu khiến cho hồ đồ, nghĩ có thể giải quyết tất cả, nhưng tỉnh táo ngẫm lại, thật sự có thể giải quyết sao? Các cháu có thể trốn đến một nơi không có ai khác ư?" Những lời mẹ Chung Quốc nói quả thật có lý, bất quá chưa đủ để thuyết phục Tại Hưởng .
"Cô à, cháu không muốn mang Chung Quốc trốn đi đâu cả, cũng không nghĩ phải giải quyết tất cả vấn đề, cháu không thể khống chế đánh giá của xã hội này và những người khác với chúng cháu, cháu cũng không muốn khống chế, bởi vì cháu căn bản không quan tâm người khác nghĩ gì.".
"Cháu đã không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, vậy còn tới nói chuyện với cô làm chi, cháu có thể thích làm gì thì làm.".
"Nhưng cô không phải người ngoài, cô là mẹ của Chung Quốc, cháu không thể khiến cậu ấy nhận được chúc phúc từ mọi người, ít nhất cũng phải khiến cậu ấy nhận được sự chúc phúc từ người thân.".
Mẹ Chung Quốc nở nụ cười trào phúng: "Cháu thực sự nghĩ mình có tư cách làm việc đó? Muốn nhận được sự chúc phúc của tôi, không có đâu, tôi sẽ không đồng ý cho con trai mình đi vào con đường chết, tôi là mẹ nó, tôi đâu làm gì sai, tôi chỉ muốn bảo vệ con trai mình, Tại Hưởng, cháu hãy buông tha cho Chung Quốc nhà chúng tôi đi, cháu rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn, giỏi hơn nó.".
"Con thì sao, con đâu làm gì sai, con chính là con của mẹ, muốn được mẹ chúc phúc khó khăn đến vậy sao?" Chung Quốc nhịn không được xen mồm .
Mẹ Chung Quốc lại phát hỏa: "Mày chỉ biết nói giúp cho nó, tao là mẹ mày, mày với nó có quan hệ huyết thống hơn tao chắc?".
Bà ngoại thấy tình cảnh càng ngày càng không thể vãn hồi, muốn khuyên nhủ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, mấy ngày nay trông Chung Quốc tiều tụy, bản thân quả thật không chấp nhận hai người đan ông yêu nhau, nhưng bà ngoại cũng không rõ lắm, thật là vì muốn tốt cho Tiểu Quốc, hay bởi vì quan niệm hai người đàn ông không thể ở bên nhau mà cực lực phản đối .
BẠN ĐANG ĐỌC
Cậu là nam tôi vẫn yêu 1
أدب الهواةĐam mĩ, vườn trường 1x1, HE Nhân vật: Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc Chung Quốc : Cậu lớn lên dễ nhìn, lại có rất nhiều người thích, sao muốn ở bên tớ? Tại Hưởng : Cậu lớn lên bình thường, lại chẳng có ai thích, sao không ở bên tớ?. Tác giả: Angel...