43 - Bữa tiệc

486 56 21
                                    

Đúng sáu giờ tối, Cheongsan đóng tài liệu. Thầm nhủ mọi người đều đã xuống tầng một dự tiệc, cậu thong thả mở cửa ra khỏi phòng. 

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra. Cheongsan giương tầm mắt, vừa vặn chạm vào tầm nhìn của Suhyeok. 

Bốn mắt nhìn nhau chừng ba giây, Cheongsan quay đầu, cắt đứt cái chạm ngắn ngủi. Suhyeok hụt hẫng, tuy vậy cũng tắt máy tính đứng dậy đi theo bóng lưng kia. 

Dù chẳng quay đầu nhưng Cheongsan vẫn có thể cảm nhận cái nhìn chòng chọc nóng như lửa đốt của Suhyeok dán lên người mình. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng thẳng lưng, đầu nhìn thẳng tỏ ra vẻ tự nhiên mặc cho lòng như ngàn ngọn lửa thiêu đốt.

Trong lòng rõ ràng rất muốn nhìn người kia một chút, thế nhưng lý trí bướng bỉnh giữ trái tim ở lại ngăn không cho biểu lộ chút tình cảm gì. 

Thú thực Cheongsan cũng từng nảy sinh suy nghĩ vứt bỏ mọi thứ nhào đến ôm lấy Suhyeok, nói một câu cậu nhớ hắn rất nhiều. Những khi suy nghĩ đó xảy đến, bất giác cậu lại nhớ về lời nói của phu nhân Lee tám năm trước:

"Với lại hai đứa con trai yêu nhau, chẳng phải rất kinh tởm hay sao? May hai đứa dừng lại sớm, nếu để người khác biết được thì mặt mũi bố mẹ mấy đứa biết giấu đi đâu?"

Phải rồi, thứ tình cảm sai trái này không thể tiếp tục, nếu không người đau cũng chỉ có chính bản thân mình mà thôi. 

Tình yêu không sai. Là con người làm cho nó sai. Tùy cách nhìn nhận của mỗi người, nó có thể là một mối tình đẹp tới ngây dại. Nhưng đối với những kẻ khác, nó lại phạm phải quy luật mà chúa trời đặt ra.

Mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, Cheongsan không hề để ý rằng mình và Suhyeok đã bước vào thang máy từ bao giờ. Cậu đứng nép sang một góc, cố duy trì khoảng cách với Suhyeok xa nhất có thể. 

Không gian kín chỉ hai người, một cơ hội tuyệt vời để bắt chuyện. Nghĩ là làm, Suhyeok định mở miệng thì cửa thang máy bật mở.

- Ồ, trưởng phòng Lee? 

- Xin chào.

Là vài nhân viên cũng đang xuống tầng một dự tiệc. Suhyeok liếc mắt, thầm đếm khoảng bảy tám người, chắc chắn sẽ đầy thang máy. 

Không để lũ người kia ngăn cách mình và người thương, Suhyeok tận dụng đôi chân dài bước một bước đến cạnh Cheongsan, chừa khoảng không còn lại cho họ. Vai chạm vai, Cheongsan giật mình, cả người co rúm lại ép sát vào góc thang máy. Bỗng cả người Suhyeok áp sát lấy cậu, hai tay hắn chống lên tường, hoàn toàn giam cậu trong vòng tay to lớn. 

- Ngại quá, va phải cậu rồi. 

Người vừa đẩy phải Suhyeok nói. Hắn lắc đầu tỏ ý không sao, cúi xuống nhìn người trong lòng. Cheongsan cụp mắt, từ phía trên nhìn xuống chỉ thấy được hàng mi dày che đi đôi mắt một mí khả ái, sống mũi nho nhỏ cùng môi xinh đang mím chặt.

Suhyeok nuốt nước bọt, đảo mắt qua một bên. Sao đây, muốn hôn quá đi!

Hai người họ đi từ tầng năm xuống, cứ xuống một tầng, cửa thang máy lại mở ra, một hai người nữa lại bước vào khiến khoảng cách ngày càng bị thu hẹp. Vừa rồi Suhyeok còn chống tay vào tường, giờ đây hoàn toàn áp sát vào người Cheongsan. 

[AOUAD] [Suhyeok x Cheongsan] Này...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ