Chương bốn mươi - Năm hai: Phượng Hoàng và Mũ phân loại.

606 87 6
                                    

Rồi Riddle vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành,

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Rồi Riddle vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành,

I AM LORD VOLDEMORT.

Riddle thì thầm,

"Mày hiểu chưa? Đó là một bí danh mà tao đã dùng ở trường Hogwarts, nhưng dĩ nhiên chỉ giữa bạn bè thân thiết với nhau thôi. Mày tưởng là tao khoái xài tên họ của người cha Muggle thô tục của tao mãi mãi sao? Tao, kẻ mang trong mình dòng máu của chính Salazar Slytherin, thừa hưởng dòng dõi bên mẹ tao. Tao, tao mà lại chịu mang tên họ của một tên Muggle tầm thường ngu độn, kẻ đã bỏ rơi tao trước cả khi tao chào đời, chỉ vì phát hiện ra vợ mình là một phù thủy sao? Không đời nào đâu, Harry. Tao tự tìm một cái tên, một cái tên mà tao biết một ngày nào đó, khi tao trở thành vị phù thủy vĩ đại nhất thế giới, thì tất cả phù thủy pháp sư khác nghe đến đều run sợ, không dám nhắc tới."

"Cụ Dumbledore mới là phù thủy vĩ đại nhất. Quá khứ là vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai càng như vậy. Còn anh... anh chỉ là một phù thủy đáng thương với tư tưởng vặn vẹo, không hơn không kém."

Nghe tường tận những gì Riddle nói, mặt tôi đã tái mét từ bao giờ nhưng vẫn gắng gượng nói tiếp. Ít nhất thì bây giờ chỉ có võ mồm là xài được.

Nụ cười biến mất trên gương mặt của Riddle. Thay vào đó là một cái nhìn hằn học xấu xa. Anh ta rít lên,

"Nên nhớ, chỉ cần dùng ký ức của ta thôi mà ta đã tống cổ được lão Dumbledore ra khỏi cái trường này nhé!"

Harry phản đối,

"Thầy không đi luôn như anh tưởng đâu!"

Harry vừa dứt lời thì văng vẳng đâu đó, một tiếng nhạc thanh tao trỗi lên, khiến cho Riddle vừa há miệng toan nói đã phải sững sờ ngậm lại. Anh ta xoay mình nhìn suốt chiều dài Phòng Chứa Bí Mật trống vắng. Tiếng nhạc mỗi lúc một vang rõ hơn, lớn hơn, kỳ lạ, siêu nhiên, bí hiểm đến rợn xương sống. Thế rồi, khi tiếng nhạc đạt tới mức khiến tôi cảm thấy như từng âm thanh đang run lên trong cả khung sườn, thì ánh sáng chợt bừng lên trên đỉnh những cây cột gần nhất chung quanh.

Thì ra, xuất hiện một con chim to bằng con thiên nga màu đỏ thắm, đang rót khúc nhạc du dương khắp vòm trần của căn phòng. Con chim ấy có đuôi dài tha thướt như đuôi công bằng vàng lộng lẫy, những móng vuốt cũng bằng vàng lấp láy, quắp trong móng vuốt bằng vàng ấy là một cái nùi giẻ tả tơi.

Chỉ trong tích tắc, con chim bay thẳng đến cạnh Harry. Nó buông cái vật te tua đang quắp dưới chân ra, rồi nặng nề đáp xuống vai Harry. Nó đậu yên trên vai Harry, tỏa làn hơi ấm áp vào bên má, còn đôi mắt sáng của nó nhìn Riddle chòng chọc.

[Đồng nhân HP] Cuộc sống thường nhật của quý cô Celine AlvesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ