Nỗi đau nối tiếp nỗi đau

611 59 2
                                    

Không lâu sau tang lễ của ông được diễn ra.Kí ức ngày hôm đó cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi.Ngay hôm đó tôi nhớ rằng ai cũng mang biểu cảm đau thương, bầu không khí đã ảm đạm lại càng căng thẳng khi một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện.Mọi người không hứa hẹn trước mà đồng loạt quý xuống.Hắn mang theo luồng khí áp bức người đến đáng sợ. Bà Walburga đứng lên phía trước , cung kính cúi đầu nói

"Thưa chúa tể vĩ đãi, thật là niềm vinh hạnh của chúng tôi khi được ngài ghé thăm"

"Black.....rất chia buồn cùng các ngươi vì sự ra đi của Orion. Hôm nay ta tới đây vì muốn biết người sẽ lên làm gia chủ tiếp theo"-Hắn đi tới chỗ bà Walburaga

"Là cháu gái của tôi thưa chúa tể"- bà vừa nói đưa tôi đến trước mặt hắn

"Đứa trẻ nay....."-Hắn nhìn vào tôi rồi quay qua hỏi bà Walburga

"Là con gái của Regulus thưa chúa tể"

"À phải rồi là Regulus. Nhìn ngươi như nhìn thấy hình ảnh ngày trước của cha ngươi.Ngươi tên là gì? "-Hắn nhìn tôi hỏi

"Tôi là Carina Black thưa chúa tể"-Tôi cúi đầu tỏ vẻ thành kính nói

"Rất tốt, Carina giờ ngươi đã trở thành gia chủ ta mong rằng ngươi sẽ giống với thế hệ đi trước , một Black trung thành với ta."-Hắn hài lòng nhìn tôi nói

Xong hắn quay lại đi về phía bà tôi nói cái gì đó tôi không nghe được vì sự chú ý của tôi tập trung vào giọng nói vừa phát ra cái tên Voldemort. Voldemort , phải chính là cái tên đó, cái tên mà cha tôi đã nhắc đến ngay ngày đầu tiên tôi đến đây. Ông nhắc cái tên này 2 lần nhưng lần nào vẻ mặt của ông cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ . Sau cái chết của mẹ cái tên này còn được ông nhắc đến với vẻ mặt giận dữ.Chính vì điều đó mà tôi nghĩ rằng chính hắn đã giết mẹ tôi. Ngay khi Voldemort định rời đi , tôi vô thức nói lên một câu:

[Kẻ sát nhân]

Chợt nhận thức được bản thân đang nói một thứ ngôn ngữ kì lạ , tôi hoảng loạn nhìn bà. Vẻ mặt của bà cũng bất ngờ không kém. Nghe được câu nói của tôi Voldemort quay người nhìn thôi với vẻ mặt thích thú

[Là ngươi vừa nói đúng không. Thật bất ngờ, cuối cùng thì ta cũng đã có thể nói chuyện với một con người thật sự. Ta rất kì vọng vào lần gặp tiếp theo của chúng ta, Carina Black]

Nói xong Voldemort độn thổ rời đi.Mọi người lúc này rầm rì bán tán cái gì đó về tôi, có người thì vô cùng vui mừng, có người thì lo sợ nhưng đa số là vui mừng nhiều hơn. Bà Walburga đi tới ôm tôi vào lòng và đỡ tôi đứng dậy , nghiêm nghị nhìn mọi người nói.

"Về việc Carina có thể nói được xà ngữ ta mong rằng sẽ không có người ngoài tộc biết. Nếu để ta phát hiện ra thì tên của người đó sẽ cháy trên cây gia phả. Đây là lời cảnh cáo lần đầu cũng như lần cuối của ta"

Tang lễ kết thúc , ai về nhà nấy. Tối hôm đó , nằm trên giường tôi suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay. Thứ ngôn ngữ kì lạ mà tôi phát ra được bà Walburga gọi là Xà ngữ nhưng liệu nó có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi. Đây cũng là thứ mà thượng đề ưu ái ban cho tôi sao.Nhưng nhìn thái độ của bà Walburga lúc sáng thì tôi biết nó chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Tôi nắm chặt sợi dây chuyên mà cha đã trao cho tôi trước khi mất mà suy nghĩ về tương lai của bản thân.

[ĐN Harry Potter]Kiếp này sẽ hạnh phúc!?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ