Truy tìm

176 14 1
                                    

Đêm đó, Carina trằn trọc mãi trên giường mà vẫn không ngủ được. Cô cứ suy nghĩ  về chuyện lúc sáng. Cô tự đưa ra giả thuyết "Nếu Voldemort thật sự hồi sinh thì chuyện gì sẽ xảy ra. Sẽ giống như những gì Harry nói ư?". Nhắc đễn Voldemort, gương mặt của hắn lại xuất hiện trong đầu cô. Cả hình ảnh người cha, người mẹ nằm bất động trên nền lạnh. Nó khiến cô không khỏi run bần bật. Rồi cô lại nghĩ đến Harry, lỡ thằng bé có kết cục giống hai người họ thì sao. Nghĩ đến đấy khiến cô bật dậy khỏi giường. Với tính cách đặc thù của một Gryffindor, chắc chắn Harry sẽ không chịu ngồi yên đêm nay. Vì để chắc rằng Harry sẽ không làm điều gì ngu ngốc, cô quyết định ghé thăm cậu ngay bây giờ. Nghĩ trong đầu như thế, cô liền khoác áo vào rồi cưỡi chổi đi.

Quả nhiên như cô dự tính trước. Harry và cả nhóm đều không ở trong phòng. Trong phòng chỉ thấy cậu bé Longbottom với hai cánh tay dính chặt vô hông, hai chân thì xoắn vào nhau, toàn thân cứng đờ, nằm mặt úp xuống sàn, ngay đơ như tấm ván. Đây có lẽ là thành quả của câu thần chú Petrificus Totalus (Trói-thân-tuyệt-đối). Và người thực hiện nó chắc chắn là Hermione vì hai cậu nhóc kia có lẽ còn không biết có tồn tại câu thần chú đó ấy chứ. Cô thầm mắng:"Hừm, đúng là Gryffindor, hành động không bao giờ suy nghĩ, mình đúng là vẫn không thể ưa được cái tính cách này". Mặc dù nói như thế nhưng có lẽ cô đã quên mất bản thân cũng có hai thằng bạn thân từ nhà Gryffindor. Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những điều này. Cô nhìn Longbottom rồi cầm lấy đũa trong túi áo, đọc câu thần chú giải cho cậu. Không còn bị trói buột của thần chú, cơ thể được thả lỏng. Cậu đứng dậy trong sự ngỡ ngàng

-Có chuyện gì vừa xảy ra...

-Longbottom nghe chị nói, em có biết nhóm Harry đã đi đâu rồi không

Cậu có chút giật mình khi nhìn thấy cô nhưng cũng nhút nhát trả lời

-Em không biết. Khi phát hiện họ định ra ngoài thì lập tức ngăn cản nhưng sau đó Hermione lại rút đũa ra đọc một câu thần chĩa về phía em và sau đó thì em không biết gì nữa

-Được rồi, hãy bình tĩnh Longbottom. Chị cần em đi tìm cụ Dumbledore hoặc ít nhất là chủ nhiệm nhà. Nói họ hãy đến nơi cất giấu "Hòn Đá Phù Thủy"

Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Longbottom vẫn gật đầu rồi rời đi. Carina cầm lấy chiếc đũa lần nữa và đọc thần chú

-Appare Vestigium(bùa lần tìm) 

Câu thần chú vừa được đọc ra đã xuất hiện lớp bụi vàng đi ra phía cửa phòng, cô chạy dọc theo lớp bụi ấy, đến bên ngoài hành lang tầng ba phía trước xuất hiện một cánh cửa đã mở sẵn. Phía sau cánh cửa chính là hình ảnh một con chó ba đầu đang cố đưa cái mõm của mình xuống dưới lỗ hầm đang mở như đang muốn tấn công cái gì đó. Theo như những gì Harry kể lúc sáng thì Carina chắc rằng đây là Fluffy-thú cưng của bác Hagrid. Và thứ nó đang muốn tấn công kia chắc chắn là nhóm Harry. 

Có vẻ như con Fluffy đã đánh hơi được cô đang ở đây nên đã ngẩn đầu và nhe răng như đang chuẩn bị lao đến tấn công cô. Bộ não bắt đầu chiều lại ký ức như một thước phim tua nhanh và dừng ngay ở thông tin quan trọng. Điểm yếu của con Fluffy chính là âm nhạc. Một khúc nhạc du dương có thể khiến nó ngủ lăn ra. Nhìn khắp căn phòng, cô phát hiện có một cây đàn hạc. Ngay khi Fluffy lao tới, cô đã kịp chạy đến cây đàn hạc. Vẫy chiếc đũa khiến cho cây đàn đang yên lặng bỗng phát tiếng nhạc êm dịu. Khi con Fluffy định lao đến một lần nữa thì tiếng nhạc khiến nó dừng lại ,tiếng gầm gừ của con chó nguôi đi rồi im hẳn, nó lảo đảo trên bốn chân rồi khuỵu đầu gối, nằm lăn ra trên sàn, ngủ say.  Carina thầm thở phào một hơi, nhìn con quái vật ba đầu đang ngủ trước mặt, cô có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi và hôi hám của nó. 

[ĐN Harry Potter]Kiếp này sẽ hạnh phúc!?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ