chương 56 : động phòng (1)

614 48 14
                                    


"Ngốc... Ngốc tử, ân... Chúng ta, chúng ta thử tư thế khác trước được không, thử thử tư thế khác đi." Thân thể Phác Thái Anh nghiêng về sau, bờ môi hơi mở ra, tựa hồ rất thích bị đối phương đối đãi như vậy, ngay cả không khí hít vào trong thân thể đều nóng rực lên. Nàng khó nhọc lấy bản ma kính toàn thư kia, tuỳ tiện lật ra một hiệt, nhuyễn thanh nói: "Tư thế này được không, là cái này đi, làm tư thế này trước đi."

"Ân? Tư thế này, cũng được... Dù sao cũng có nhiều thời gian mà phải không?" Lạp Lệ Sa cười nói, chậm rãi ngồi dậy, hạ một nụ hôn trên môi nàng, lại vươn người đặt Phác Thái Anh dưới thân, để một chân nàng khoác lên vai mình, một tay vuốt ve trong bắp đùi của nàng, tay còn lại theo thân thể ép lấy mà nhu niết nơi nhu nhuyễn của nàng, ngậm nơi phân hống nhô lên giữa đó, hàm răng khẽ cắn không ngừng.

"Ngốc tử, ngươi thật xấu xa!" Phác Thái Anh không ngừng ngâm khẽ, hai tay cố định đầu Lạp Lệ Sa , dùng sức ấn xuống, để nàng càng gần kề ngực của mình. Cảm giác thật thoải mái, cũng dục vọng liên tục bành trướng khiến người ta hưng phấn không thôi. Loại trải nghiệm kia, cũng không phải định do kỹ sảo của đối phương thế nào, chỉ cần là tay Lạp Lệ Sa , chỉ cầm là môi Lạp Lệ Sa , chỉ cần là thân thể Lạp Lệ Sa, cho dù là đụng chạm đơn thuần, đã đủ khiến Phác Thái Anh rung động không ngớt.

Theo tiếng ngâm khẽ của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa phảng phất như tỉnh mộng dừng lại. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn Phác Thái Anh không có một thứ, phát hiện chân nàng đang khoát lên vai mình, trong nháy mắt Lạp Lệ Sa nghi hoặc không rõ, tự nói: "Sao đột nhiên lại làm như vậy chứ? Ta, ta đây là đang làm gì?" Vùng tam giác thần bí mà đầy dụ hoặc xuất hiện tại trước mắt nàng, mặt Lạp Lệ Sa loáng cái hồng tới sau cổ, trợn mắt há mồm nhìn Phác Thái Anh mang theo ý xuân, muốn nói gì cũng nói không ra, chỉ có thể bảo trì tư thế vốn có tại chỗ. như bị điểm huyệt.

"Ngốc tử, sao đột nhiên dừng lại vậy!" Phác Thái Anh nhìn nàng đầy u oán, tựa như trách cứ nàng dừng ngay lúc này.

"Ta ta ta... nàng nàng nàng... Ta, chúng ta..." Ký ức phốc cái ập tới, lúc nàng rốt cuộc ý thức được chính mình vừa làm gì lại nói gì, táo nhiệt tu hồng trên mặt chỉ có tăng chứ không thấy giảm. Chỉ thấy Lạp Lệ Sa dùng tốc độ nhanh nhất ngồi lùi vào góc giường, ngăn cho cảnh xuân lộ ra ngoài như bị phi lễ, lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta... Thái Anh... Chúng ta..." Lúc trước, vừa nãy... Thiên a! Ta đã làm gì a, sao lại không biết dè dặt gì vậy, còn nói chuyện như người xấu vậy!

"Ngốc tử? Bị sao vậy? Đang tốt lành đột nhiên có bộ dạng như vậy? Chẳng lẽ ban nãy không phải ngươi? Hay là nói, ngươi mất trí rồi? Ân?" Phác Thái Anh nhíu mày, ngồi dậy tiến tới trước mặt Lạp Lệ Sa , nhìn mặt nàng hồng thấu, trong lòng nghi hoặc khó hiểu. Nhưng có một điểu là không cần nghi vấn, đó là hiện tại trước mắt nàng chính là ngốc tử của nàng không cần nghi ngờ.

"Không có, ta... Ta không có mất trí, chuyện ban nãy kia cũng thật là ta không sai. Nhưng là, nhưng là... Ta, ta không nên như thế, không nên đâu!" Lạp Lệ Sa lắc đầu không ngừng, thế nào cũng không dám tin người chủ động cởi y phục của Phác Thái Anh trong ký ức lại là chính mình, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không rõ sao lại làm như vậy.


[ CHAELICE - chuyển ver ] Mỵ Khuynh Thiên Hạ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ