Bố...bố của Điền Chính Quốc ư?
Cậu ấm nhà danh gia vọng tộc khiến vô số thiếu nữ thành phố Thượng Hải điên cuồng theo đuổi thời trẻ - Điền Chính Phong đây sao?
Phác Trí Mân ngây người mấy giây rồi mới kịp phản ứng lại, hơi lo lắng nói một câu:
- "Chào chú."
Có thế nào cậu cũng không thể kêu tiếng "bố" kia.
- "Rảnh thì tối nay cùng đi ăn nhé."
Giọng Điền Chính Phong trầm thấp và dày dặn, mang theo sự trầm ổn của người từng trải qua bao sóng gió. Mặc dù giọng điệu mang ý mệnh lệnh nhưng lại không khiến người ta ác cảm.
Phác Trí Mân nghe hiểu rõ ràng, mặc dù nghe có vẻ Điền Chính Phong đang hỏi cậu nhưng cậu không thể từ chối được.
Cậu khiêm tốn mở miệng:
- "Dạ, con rảnh ạ."
- "Bố sai tài xế đến đón con, tối nay gặp."
Ông từ tốn nói xong thì cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối, giọng nói của Điền Chính Phong rất ôn hòa nhưng lại mang khí chất không được phép chất vấn.
Phác Trí Mân tắt máy xong là nhanh chóng ra khỏi nhà, ngồi xe đến biệt thự của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Phong nói cho tài xế đến đón cậu, chắc chắn tài xế sẽ đến thẳng biệt thự của Điền Chính Quốc.
...
Phác Trí Mân đứng trước cửa chính, ngẩng đầu đánh giá biệt thự của Điền Chính Quốc.
Biệt thự được xây dựng giữa lưng chừng núi, xung quanh rất ít nhà ở, căn biệt thự màu trắng đứng lặng trong rừng cây có vẻ hơi kì quặc.
Lần trước được đón đến đây, Phác Trí Mân chẳng hề chú ý đến căn biệt thự này, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy nó có phần quỷ quái.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ dưới chân lên.
Trời mùa đông, Phác Trí Mân lạnh đến mức mặt mũi trắng bệch.
Cậu cứng ngắc rụt đôi chân đang thò ra lại. Thôi vậy, cứ đợi trước cửa chính vậy.
Không lâu sau, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trước cửa biệt thự.
Phác Trí Mân tò mò nghiêng đầu nhìn thì lấy một người đàn ông trung niên mặt mũi ôn hòa bước ra.
Lúc ông nhìn khuôn mặt của Phác Trí Mân, đôi mắt rõ ràng ánh lên vẻ ngạc nhiên nhưng trên mặt lại chẳng hề thể hiện ra.
Ông đứng trước mặt Phác Trí Mân, hơi gật đầu, biểu cảm cung kính:
- "Thiếu gia, tôi là Lãnh Tuấn, ông Điền bảo tôi đến đây đón cậu đi ăn."
Là tài xế mà Điền Chính Phong sai đến đón cậu đi ăn.
- "Làm phiền ông rồi."
Phác Trí Mân cười với ông, miệng toét rộng ra, nhìn có vẻ hơi ngốc.
Khuôn mặt Lãnh Tuấn hơi ngây ra nhưng phút chốc lại khôi phục vẻ tự nhiên.
Ông xoay người mở cửa xe:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kookmin] Cậu vợ thay thế
Cerita PendekĐây là truyện chuyển ver từ NGÔN TÌNH. Nếu bạn không thích thì có thể không đọc, đừng buông lời cay đắng ở phần cmt. Mình sẽ cố gắng rút gọn số chương vì bản gốc hơi dài.