Chương 12: Tôi sẽ không đi đâu cả

371 33 0
                                    

Dự án kết thúc nên Jeonghan không phải đến trường nữa, thay vào đó, trong thời gian nghỉ ngơi này, anh gần như mọc rễ ở nhà Mingyu. Hôm qua cũng chẳng ngoại lệ khi mà cả hai ngồi ở sofa nhà hắn xem phim sau đó thì anh ngủ quên mất.

Hôm nay Mingyu có một lớp vào tám giờ sáng nên hắn đã dậy từ rất sớm. Nhìn người đang cuộn mình ngủ ngon trên giường, hắn thầm nghĩ chắc anh sẽ không dậy luôn đâu. Cho nên sau khi vệ sinh cá nhân một cách rất nhẹ nhàng để không đánh thức anh dậy, hắn cẩn thận để lại một tờ giấy nhớ vàng trên cánh tủ lạnh – ghi rằng có đồ ăn trưa trong tủ lạnh, chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng lại là được.

Viết xong rồi hắn mới ngẫm lại, cái kiểu này chẳng khác gì cuộc sống tình nhân cả.

Mingyu đau đầu suy nghĩ hay là bỏ tờ giấy nhớ này đi, nhưng đắn đo tới đắn đo lui, cuối cùng cũng không làm được. Hắn thở dài, cầm thẻ từ rồi rời khỏi nhà.

Lúc hắn vừa tan lớp ca sáng thì Seokmin nhắn tin tới, bảo hắn cùng ra căngtin ăn trưa. Bản thân hắn cũng hơi đói rồi, sáng ra còn chưa ăn gì nên đồng ý luôn, còn dặn đối phương mua sẵn một suất cơm cho mình.

"Nghỉ hè mày tính đi đâu chưa? Kỳ sau là thực tập với làm luận văn tốt nghiệp rồi, chẳng có thời gian đâu." Cậu ta hỏi.

Mingyu nghe xong câu này, bàn tay đang gắp miếng chân giò hầm chợt khững lại vài giây. Hắn không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thế rồi, tính ra thì hắn đã quen Jeonghan được hơn ba tháng rồi.

Mà nghĩ tới việc này, hắn tự hỏi tại sao dạo gần đây tên anh xuất hiện trong suy nghĩ mình với cái tần suất dày đặc như vậy – gần như làm gì, ăn gì hay đi đâu, hắn cũng đều suy nghĩ tới việc liệu anh có thích thú với những thứ này hay không.

Mình đúng là điên thật rồi, hắn thở dài.

"Chắc là về nhà một chuyến." Mingyu trả lời câu hỏi của Seokmin, "Mày thì sao?"

"Chú tao mới mở một khu resort ở đảo Jeju, đang bảo tao hè này đem bạn qua đó chơi một tuần, bao trọn gói." Seokmin phấn khích nói, "Mày đi cùng đi, về nhà vài hôm rồi đi nghỉ dưỡng chút."

"À, để tao rủ cả anh Jeonghan." Nói xong, cậu ta lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Jeonghan thì bị Mingyu giật lấy.

"Tao sẽ nói với anh ấy." Giọng hắn đem theo sự uy hiếp và cảnh cáo vô hình khiến Seokmin cười trừ, vội vàng an ủi vị đại ca trước mặt, trêu đùa thề thốt rằng sẽ không làm phiền anh nữa thì hắn mới trả lại điện thoại cho.

Cậu ta nhận lại máy thì bĩu môi, thầm nghĩ quan hệ hai người tốt lên cái là có mới nới cũ ngay, đứa bạn thân như cậu đây bị cho ra rìa. Nhưng cũng chỉ nghĩ trêu vậy thôi, so với bất kỳ ai, Seokmin hiểu Mingyu hơn cả. Cậu biết hắn không dễ kết bạn, song kể từ khi Jeonghan xuất hiện thì hắn cũng mở lòng hơn và điều này khiến Seokmin vui lây.

Sau khi xong ca chiều thì Mingyu trở về thẳng nhà, từ lúc ăn trưa xong, cả người hắn cứ có cảm giác nôn nao chẳng lành, giữa cái nóng nực của hè cuối tháng sáu mà hắn lại rùng mình lạnh dọc sống lưng. Hắn chẳng biết có phải chuyện liên quan tới Jeonghan hay không, nhưng vẫn quyết định cúp ca tối mà về nhà sớm nhất có thể.

[gyuhan | ❄️] Đông là mùa trở vềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ