Mẹ Kim để Jeonghan ngồi xuống giường, đang định quay đi gọi con trai mình thì đã thấy người phía sau lao vào phòng tắm, ôm lấy bồn cầu mà nôn khan, sắc mặt trắng bệch. Bà bị doạ cho sợ đến mức luống cuống chân tay không biết phải làm gì, chỉ thấy Jeonghan đang cho ra toàn dịch dạ dày.
Bà muốn đi tới vuốt lưng cho anh, nhưng chưa kịp vào trong thì đã thấy Mingyu nhanh hơn mình một bước.
Chẳng biết hắn đã xử lý xong vết thương từ lúc nào, băng urgo dán kín lại để ngón tay không rỉ máu nữa.
"Mẹ đóng cửa phòng giúp con." Mingyu nhỏ giọng nói với mẹ mình một câu rồi đi tới bên cạnh Jeonghan.
Hắn thấm nước khăn mặt rồi ôm lấy anh, để anh tựa vào người mình. Đồ ăn cả ngày bị trút ra chẳng còn chút nào khiến cả gương mặt anh trở nên nhợt nhạt, cơ thể gầy gò không ngừng run rẩy và đổ đầy mồ hôi. Ánh mắt anh hoảng loạn và đầy lo lắng khi nhìn hắn, muốn vươn tay chạm vào gương mặt ấy nhưng tới nửa chừng lại rụt phắt về.
"Jeonghan, là em đây." Hắn lau miệng cho anh, chẳng suy nghĩ nhiều mà giang tay ôm lấy anh, đem tay anh áp lên má mình để cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rồi hôn nhẹ lên trán đối phương để anh bình tĩnh lại.
"Em không sao, anh nhìn này, thật sự không sao đâu."
Jeonghan ngơ ngác nhìn ngón tay được băng lại của hắn, xác nhận không có vết máu chảy ra thì mới trút được chút nào gánh nặng. Bàn tay anh siết chặt vạt áo hắn đến mức trắng bệch, đầu gục bên hõm cổ hắn.
Từng giọt nước mắt rơi xuống da thịt và từng lời lẩm bẩm "thật tốt quá" của anh vang bên tai khiến Mingyu đau lòng, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
"Em ở đây rồi anh à." Hắn dùng thêm lực để ôm chặt lấy người con trai trước mắt mình, vỗ nhẹ lên lưng Jeonghan để anh điều chỉnh nhịp thở.
Mingyu chẳng sợ gì, vì ngay cả cái chết hắn cũng đã từng đối mặt một cách bình thản rồi.
Thế nhưng khoảnh khắc Jeonghan quay ngoắt mặt đi khi hắn muốn chạm vào anh, hay cái lần anh ngả người trên cây cầu ở Jeju, hắn đều đã trải nghiệm được nỗi sợ giấu kín trong lòng mình.
Hắn sợ mất đi Jeonghan hơn bất kể điều gì.
Hai người cứ ngồi im lặng một lúc như vậy trong phòng tắm, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
"Xin lỗi, anh lại làm em hoảng sợ à?" Jeonghan hỏi nhỏ, ngón trỏ hai người vuốt ve qua lại.
Mingyu thở dài, khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, dịch người ngồi thẳng dậy đối diện với anh, không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, "Jeonghan, em đã nói hãy san sẻ cho em đi mà, anh còn nhớ không?"
Hắn nhìn người trước mặt hơi cong môi cười, lúc này trông mới có sức sống hơn chút ít. "Anh nhớ mà. Nhưng mà... Chuyện sẽ không được vui vẻ lắm đâu, em còn muốn nghe chứ?", anh hỏi.
"Em muốn." Hắn tự tin trả lời, chừng nào không thể giúp anh thoát khỏi bóng ma tâm lý này thì chừng đó hắn sẽ không thể hết lo lắng.
Jeonghan lúc này như đang được tắm trong một làn nước ấm áp, đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh cảm thấy thoải mái khi ở cạnh một người khác đến như vậy? Đã bao lâu rồi anh mới nhận ra được rằng còn có người luôn ở bên cạnh mình dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa?
![](https://img.wattpad.com/cover/303275514-288-k277540.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[gyuhan | ❄️] Đông là mùa trở về
Fanfiction"Cố gắng sống sót." "... Nếu tôi từ chối thì sao?" "Vậy chúng ta cùng rơi, ngay bây giờ." viết bởi Dokuhana