Chương 14: Em có lý do chính đáng

363 31 0
                                    

Kỳ nghỉ hè bắt đầu bằng một trận mưa rào, nước trút xuống từng cơn nặng nề, đập lên cánh cửa kính ban công. Mấy chậu cây cảnh bên ngoài cũng chẳng tránh được bị gió quật qua quật lại, cũng may sao không bị ngập úng nước.

Mingyu ngồi trên bàn làm việc, dạo gần đây hắn đang thử sức cho một dự án đồ hoạ nho nhỏ ở công ty của người anh họ bên ngoại. Tiền lương được trả cũng tương xứng với công sức hắn phải bỏ ra nên hắn khá chú tâm cho công việc này.

Vốn là học ngành Quản trị kinh doanh giống ba mình, nhưng tâm hồn đam mê nghệ thuật và năng khiếu hội hoạ của Mingyu thì lại hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ. Hắn từng phân vân giữa hai ngành này hồi đầu đăng ký trường đại học, nhưng cuối cùng vẫn chọn học kinh tế.

Hắn ngửa người ra sau ghế, bóp phần sống mũi bị kính mắt đè lên rồi liếc nhìn đống * trên bàn làm việc. Hắn nhớ Jeonghan có vẻ rất thích chúng, bởi mỗi lần qua đây anh đều muốn nán lại ngắm một chút rồi mới chịu về bên nhà mình, nếu hôm nào xem phim xuyên đêm thì y rằng đôi mắt đó sẽ dán chặt lấy chúng.

Ánh sáng màu cam vàng từ đèn bàn hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật hàng lông mi dài và cái mũi thon gọn, còn cả đôi môi màu đỏ hồng hơi chút lại mím lại, hơi chút lại cong lên khiến suy nghĩ của hắn lại được dịp bay tít lên sao Hoả.

Mỗi lần như thế, hắn cứ đứng từ bên ngoài cửa nhìn vào, trong ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng kia chỉ chứa một mình hình ảnh của người con trai trước bàn học.

Nghĩ tới đây, khoé môi Mingyu vô thức cong lên.

Chắc sẽ mua tặng anh ấy một bộ vào sinh nhật, hắn tự dặn bản thân như vậy.

Đang thất thần, điện thoại trên bàn chợt rung lên, tên hiển thị trên màn hình là vị mẫu hậu nhà hắn.

"Con đây."

"Con có đang bận việc gì không?" Mẹ hắn hỏi, hình như bà vẫn đang ở triển lãm riêng của bản thân nên hơi nhiều tạp âm lọt qua.

Mingyu nhìn phần công việc đang ở giai đoạn gần cuối, đáp, "Cũng không có việc gì lắm. Có chuyện gì ạ?"

"Em gái con gây chuyện ở trường rồi, phải mời phụ huynh." Bà thở dài, ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự bất lực này cách một màng loa.

"Con biết rồi. Con đi bây giờ đây." Mingyu đáp, rồi hắn nghĩ vài giây, sau đó mới mở miệng nói thêm, "Mẹ đừng làm việc quá sức."

Ở đầu dây bên kia, người phụ nữ trung niên vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt trong giây lát đỏ ửng lên.

Cũng phải thôi, bởi thật lòng mà nói thì mối quan hệ của bọn họ vốn không phải quá tốt. Những năm cấp hai và cấp ba hắn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi quá khứ tiêu cực kia nên đã quen lạnh nhạt và thờ ơ với mọi thứ, trong đó bao gồm cả việc đẩy người thân mình ra xa. Mãi tới khi thi xong đại học thì hắn mới bắt đầu thay đổi.

Đương nhiên điều này khiến ba mẹ hắn thở phào nhẹ nhõm. Trầm cảm là căn bệnh chưa bao giờ dễ dàng đối phó, chỉ khi người mắc bệnh mở lòng tìm sự trợ giúp và tình nguyện cố gắng vượt qua nó thì may ra nó sẽ biến mất phần nào. Thế nên khi Mingyu nói rằng hắn sẽ tiếp nhận điều trị tâm lý vào mùa đông sau khi kỳ thi đại học, ba mẹ hắn xúc động đến mức phát khóc. Rõ ràng là hai Alpha mạnh mẽ kiên cường mà lúc này lại ôm cậu con trai mười tám tuổi đầu khóc nức nở.

[gyuhan | ❄️] Đông là mùa trở vềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ