Chương 1

957 40 0
                                    

Gã đã chờ đợi khoảng khắc này từ rất lâu kể từ ngày em đi, trong chính gã đã từng cho rằng "yêu" chẳng qua chỉ là loại cảm xúc nhất thời chóng nhanh qua đi theo thời gian - cho đến khi gã gặp em.

Nụ cười của em như ánh xuân đầu mùa. Nó đã làm cho gã điêu đứng khi được gặp em vào mỗi sáng hay những giờ tan học quen thuộc, trở thành thói quen của nhau, vào lúc đó gã đã biết mình chính là đã thật sự "yêu" rồi.

Hôm nay, ngày em trở về nhà cùng gia đình cũng là ngày mà gã trông mong nhất, em đã hẹn và hứa rằng sẽ nhanh chóng ghé qua văn phòng của gã để dùng chung bữa trưa.

"Anh ơi"

Là nó, giọng nói trong trẻo của em.

"Hoseok à, vào trong đi em"

"Anh lại không quan tâm đến bản thân nữa rồi, bên ngoài thật sự rất lạnh đó ạ"

Ôi trời, xem ai đang nói kìa, chính em cũng chẳng mặc thêm áo bông để ủ ấm cho cơ thể nhỏ của mình cơ đấy. - gã nghĩ

"Em đến sớm hơn dự định sao? Anh đã nghĩ em sẽ đến muộn hơn 30' do tắt đường"

Dừng bút, gã  xoay người lấy vội cho em cốc nước ấm. Phải làm sao để em dừng việc khiến gã lo lắng như thế?

"Em đã chuẩn bị mọi thứ thật nhanh để được gặp anh đó, Yoongi à"

Mọi thứ đều diễn ra trong sự nhẹ nhàng và ân cần từ cả 2. Từng món ăn hay những cốc nước ấm, đều được hưởng thức dưới khí trời se lạnh thế này, quan trọng hơn là họ đang cùng nhau.

____________________________________

Yoongi - gã và Hoseok - em, cả hai vốn dĩ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Chẳng qua cũng vì sự thân thiết này mà bản thân của gã lại cảm thấy mình bị phân tâm vào những mối quan hệ khác - trong mắt gã chỉ có em.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, chính gã cũng không ngờ rằng hiện tại đã trưởng thành nhiều như thế. Gia đình gã và em đều có trao đổi về những mục tiêu cùng những dự định sớm muộn, và em cũng được sắp xếp để rời đi cho việc học của mình tại Pháp.  Những lời hứa hẹn cũng từ đó bắt đầu nhiều dần ở tuổi 17 của gã và em.

"Yoongi à, anh nghĩ sao nếu em phải đến Pháp sớm hơn dự kiến ạ?"

Em nói với tông giọng buồn phiền, điều này khiến gã cảm thấy bản thân thật sự vô dụng.

"Anh chẳng biết nữa, bé nhỏ à, rồi em sẽ ổn thôi! Anh luôn ở đây chờ em kia mà"

Gã ân cần vươn tay chạm nhẹ lên mái tóc nâu mềm mại của em nói lời an ủi.

"Em không muốn xa anh Yoongi đâu, sẽ làm sao khi anh không thể ngon giấc khi không có em bên cạnh, còn về những bữa ăn của anh, ai sẽ nhắc nhở chúng khi không có em ở đây?"

Sự quan tâm, ân cần này chính là điều ở em khiến gã từng chút một tan chảy. Em thật lòng muốn được bên cạnh, muốn được cùng gã đi qua từng giấc ngủ, muốn được tận tay chuẩn bị hay chủ động nhắc gã về những bữa ăn hằng ngày, gã thật sự sẽ quên chúng vì những bài học dang dở.

𝔂𝓸𝓸𝓷𝓼𝓮𝓸𝓴|| [𝓥𝓸̂ 𝓬𝓾̀𝓷𝓰 𝔂𝓮̂𝓾 𝓮𝓶]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ