Chương 39

3K 155 2
                                    

"Tự bà không biết thôi chứ baba nhỏ đáng thương hơn con nhiều, baba của Kookie không thương Kookie lại còn đánh Kookie nữa đấy bà ạ. Có bữa baba nhỏ ngủ trưa cùng con, baba gặp ác mộng baba cứ khóc rồi van xin người nào đó đừng đánh baba nữa, mấy bữa tối con để ý thấy nhá baba nhỏ cứ ngồi một mình trong phòng cầm tấm ảnh bé tẹo tẹo mà khóc mãi thôi. Nhưng mà bà đừng có trách daddy của con sao không dỗ baba nín khóc nha, tự daddy đi làm mất tiêu con cũng không biết phải dỗ baba làm sao nên đành đứng ngoài của khóc cùng baba cho baba đỡ tủi thân bà ạ"

    Từng câu từng chữ của thằng bé đều như một dòng suối ấm rót vào lòng cậu. Kể ra cậu gặp gia đình nhỏ của hắn là tình cờ, trong bộ dạng thê thảm nhất bị người ta dị nghị cho rằng mình là kẻ trộm, là đứa con bất hiếu bỏ nhà ra đi bỏ mặc cha già, là một người chỉ sống vì bản thân mình mà chẳng màng đến thế sự nhưng liệu những gì bọn họ nghĩ và đánh giá cậu có phải là sự thật hay không?

    Một đứa trẻ bị tước quyền yêu thương, bị tước quyền hạnh phúc nhưng lúc nào cũng phải tỏ ra mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, một đứa trẻ phải hứng chịu những đòn roi vô cớ từ nhân tình của ba nhưng lúc nào cũng phải cười cười nói nói ca ngợi người phụ nữ ác tâm đó, một đứa trẻ phải làm những việc dơ bẩn phải thấy những cảnh tượng hoan ái của ba và nhân tình nhưng lúc nào cũng nói với mọi người rằng mình không sao, mình rất vui vẻ và hài lòng với cuộc sống hiện tại.

"Sao con không nói cho daddy nghe?"

   Hắn đến bây giờ mới biết chuyện. Hắn cứ nghĩ cậu bây giờ đã vui vẻ trở lại, đã quên đi những chuyện đau thương trước kia mà cậu vô tình phải gánh chịu.

"Daddy đi làm về liền vào phòng ôm hôn baba còn chẳng thèm quan tâm tới con, nên con nghĩ daddy đã phải biết baba của con khóc rồi chứ sao daddy lại quay ngược lại hỏi con vì sao lại không nói?"

    Hắn còn đang định mắng con trai mình giấu chuyện động trời nhưng lại bị câu nói của thằng bé làm cho thức tỉnh. Đúng! Hắn lúc nào cũng kề kề bên cậu trừ những lúc đi làm ra thì hoàn toàn như hình với bóng, ấy vậy mà đến lúc cậu khóc hắn một chút cũng không biết gì, hắn có phải quá vô tình với cậu rồi không? Tự nhận sẽ chẳng có ai yêu thương cậu hơn hắn nhưng giờ đây hắn cần phải suy nghĩ lại chuyện này, hắn chỉ quan tâm đến những hình thức bên ngoài hắn chỉ nghĩ đến nên mua quà gì thì hợp lí chứ cũng chưa thật sự suy nghĩ cảm xúc thật sự của cậu sẽ ra sao. Bây giờ đây Kim Taehyung hắn cảm thấy mình không xứng đáng với những gì mà cậu luôn ca ngợi hắn với mọi người xung quanh, hắn cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân mình rất nhiều.

"Tae! Sao thế? Anh giận em sao?"

    Cậu còn nghĩ hắn sẽ náo loạn một trận vì cậu khóc mà giấu hắn nhưng mọi thứ đang diễn ra lại khác với những gì cậu nghĩ, hắn đang đứng yên một chỗ nhìn xa xăm không có lấy một điểm cụ thể. Cậu sợ hắn giận cậu.

"Kookie, anh xin lỗi"

    Hắn từ từ bước gần lại phía cậu nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay rồi chậm rãi nói xin lỗi.

"Anh vì sao lại xin lỗi em? Tae không giận em sao?"

"Sao anh lại giận em khi anh là người có lỗi cơ chứ? Anh xin lỗi vì đã vô tâm với cảm xúc của em, anh ché nghĩ bản thân mình đã bù đắp đủ cho em rồi, đã xoa dịu được những vết thương trước kia mà em phải chịu đựng. Có phải anh đã đề cao bản thân mình quá rồi không? Anh không biết vì sao lại mạnh miệng nói anh rất hiểu em, sẽ không có ai hiểu em hơn anh, anh rất yêu em sẽ không một ai ngoài anh có thể yêu em. Jungkook anh không xứng với những lời nói đó, anh cảm thấy mình rất tệ, đến cả việc em khóc vì nhớ nhà anh cũng không hề hay biết vậy mà dám nói là anh hiểu em. Jungkook, anh xin lỗi"

Con không có mẹ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ