Chó Becgie là giống chó thông minh, canh giữ nhà hiệu quả. Tuy nhiên, chúng cũng cực kỳ hiếu chiến, mạnh mẽ và hung hăng, nên dù thích tới đâu, Albus cũng chỉ dám nhìn con chó đen lớn đó từ xa.
Đó là một ngày chủ nhật tháng năm.
Sau khi chia tay với Percy, cuộc sống của mười một thanh thiếu niên và trẻ nhỏ xui xẻo đã trở lại bình thường. Nhóm Albus được phép tới thăm Hogsmeade, nhưng phải chịu sự giám sát của "bố mẹ" chúng.
Nhóm "bố mẹ" bao gồm Fleur, Viktor, Cedric và Cho, vì Harry cùng mấy đứa bạn nó thậm chí còn chưa đủ tuổi sử dụng phép thuật bên ngoài trường học. Đi đông quá cũng không hay, nên tụi Harry còn bị đuổi đi chơi chỗ khác.
Albus lon ton theo chân bảy anh chị lớn, dùng đôi mắt xanh biếc tò mò quan sát xung quanh. Nó mải nhìn những tiệm Công tước Mật, những tiệm Giỡn Zonko với quán bà Puddifoot tới nỗi lạc mất người thân lúc nào không hay.
Tới lúc Albus nhận ra, nó đã ở một nơi vắng vẻ nào đó, xa khỏi ngôi làng náo nhiệt ồn ào. Không còn hương thơm ngào ngạt của những chiếc bánh nướng, không gian giờ đây nồng mùi cỏ dại cùng hương nắng vàng giòn.
"Gâu?"
Tiếng chó sủa vọng đến tai Albus. Nó ngoái nhìn, hy vọng mình không nghe lầm. Quả nhiên, có một con Becgie cực kỳ lớn ở cuối những bậc thang dẫn xuống khu vực phía dưới. Con vật giương đôi mắt đen sâu hun hút nhìn Al.
Nhờ những câu chuyện về Sirius Black của bố, anh em Albus khá là yêu chó. Chúng đã chúi mũi vào những quyển sách về loài chó đủ nhiều để Albus biết loài nào có thể nựng và loài nào nên tránh xa. Con Becgie đằng kia là loại số hai.
Chạy, chạy, chạy! Có tiếng hét trong đầu Al, giục giã nó sớm rời khỏi đây. Nhưng ngược lại, một tiếng hét khác như tới từ trong tâm khảm lại yêu cầu Al chạm vào con chó, chạm vào và vuốt ve bộ lông đen dài xơ xác kia.
Nhưng cậu con thứ nhà Potter còn chưa quyết định xong, con chó đã lồng lên, chạy trên những bậc thang đá rồi ngoạm lấy vạt áo chùng đen của Albus. Con vật kéo nó xuống phía dưới, vội vàng nhưng cẩn thận vừa đủ để nó không té gãy cổ.
"Thôi nào, bỏ tao ra!" Albus cuống quýt giằng lấy vạt áo từ miệng con chó, nhưng không thể. Nó thì nhỏ, đối phương lại là giống chó có bộ hàm có thể cắn và nghiền nát bất cứ thứ gì, nhìn là biết ai thắng ai thua rồi "Vlad! Victoire! Cứu em với!"
Rốt cục, Albus vẫn bị con chó kéo tới hang đá nằm khuất trong góc vắng người. Dường như con chó đã quá hy vọng vào thể lực của một thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp tiểu học và phải cõng nó trên lưng khi mới đi được nửa quãng đường.
Albus nằm vật ra trên cái nền hang đá mát lạnh được chiếu sáng mờ mờ. Nó thấy con chó rúc mõm vào túi bánh kẹo nó mua ở tiệm Công tước Mật, bên cạnh là con gì như con Bằng Mã màu xám bị cột vào một tảng đá bự chần vần.
Chúng là bạn à?
Albus tự hỏi, thở phì phò. Trần đời nó chưa bao giờ phải làm gì mệt mỏi quá thế này. Kể có phải đi từ lầu bảy xuống tầng trệt, phòng Yêu Cầu cũng cung cấp cho nó một lối đi tắt để khỏi phải đi cầu thang cho tốn hơi. Albus rên rỉ, cứ ườn ra đất.

BẠN ĐANG ĐỌC
[HP] Four, quatre, четири
FanfictionTam Pháp thuật 1994, đời sau của bốn quán quân xuất hiện, gây náo loạn không nhỏ. Victoire, nàng tiên có tàn nhang. Vladimir, không phải tổng thống Nga à nha. Matthew, Diggory với đôi mắt đen huyền. Và em bé Albus (ʘᴗʘ✿) Tất cả cùng làm mọi thứ rối...