Chương 7.3 (H)

657 53 2
                                    

7.3

Ngọc thế lăn sang một bên, nó dính đầy chất nhầy, lồng ngực Long Phi Dạ phập phồng lên xuống, hai viên thịt căng thành sắc đỏ, đứng thẳng lên, thật là đẹp mắt. Hàn Diệp định kề sát lại, liếm láp đầu nhũ mê người, đột nhiên, Long Phi Dạ vươn tay, giật vai chàng thật mạnh, đôi mắt đen đầm đìa nước mắt ấy nhìn chàng chăm chăm, cặp đùi hơi tách ra hai bên, chủ động dời tay xuống, tách cửa động, nói, “Nhanh lên! Nhanh…… Làm đi!”

Bình thường, dù có mất thần trí thì hắn cũng không nói những lời này, huống hồ còn tách cửa động cho người ta xem. Hàn Diệp thấy, ngón tay hắn run đến trắng bệch, cái miệng nhỏ bị tách ra, cũng căng thẳng đến mức run rẩy không thôi, có thể trộm ngắm được tí thịt non ửng đỏ bên trong, ngoài cửa động vương vài giọt trong suốt, chực chờ rơi xuống, đâu chỉ là rung động lòng người, nhưng nhìn vào ánh mắt Long Phi Dạ, thì không giống đã hoàn toàn mất hồn mất vía.

Nhưng mỡ đã dâng tận miệng mèo thì sao chối từ được, Hàn Diệp cởi quần, để lộ cái vật dữ tợn, hưng phấn kia ra, nắm cán, đút phần đầu vào động mềm ướt át, nóng bỏng. Đôi mắt Long Phi Dạ lập loè, trước tiên là bật ra tiếng kêu kinh hãi, sau đó lại giục chàng cắm vật ấy vào thật nhanh. Hàn Diệp cúi đầu, đặt một nụ hôn lên má hắn, đẩy eo, đút toàn bộ vào trong. Ngay chớp mắt đó, chàng chỉ cảm thấy thịt mềm bao bọc xung quanh như thắt lại, co rúm để mà mút chặt lấy chàng, lối đi đã ướt đẫm, cảm giác chật chội, ướt nóng xưa nay chưa từng có này ép cổ họng chàng phát ra tiếng ngân dài.

“Vào rồi…… A, thoải mái quá…… Cử động đi chứ!”

Mặt Long Phi Dạ đầm đìa nước mắt, ngây ra một lát, rồi không biết sao, một ngọn lửa không tên bùng lên, nhấc chân trái lên, gót chân đá mông chàng thật mạnh, mà nước mắt lại chảy tợn hơn.

Hàn Diệp cũng hiểu tình biết thú, ôm eo hắn, bắt đầu va chạm, mỗi một lần, khi vật thô ấy vào tận sâu, nghiền mạnh lên dương tâm, rồi nhanh chóng rút ra, sau đó, lại đút vào bằng một góc độ xảo trá hơn, đảm bảo quy đầu có thể cạ vào khối thịt mềm mẫn cảm nhất ở trong, khiến eo hắn run mạnh, vật đứng thẳng không ngừng nhỏ một ít dịch trong, đôi chân dài cũng tách ra hai bên, tiện cho chàng làm dữ dội hơn.

“A ha…… Lớn quá…… Thật tuyệt…… Á, ưmm…… Chàng chết chắc!”

Nghe hắn vừa rên vừa mắng, Hàn Diệp chỉ có thể cười ngượng, rất là chột dạ, kề sát bờ môi hắn, dịu dàng nói, "Được được…… Ta chết chắc, tại ta hết…… Lần sau không dày vò em vậy nữa, Phi Dạ……”

“Không có lần sau!” Long Phi Dạ khóc mãi mà không kiềm được, không ngừng lắc mông đưa về phía thân dưới của chàng, dùng cái động đẫm ướt của mình vuốt ve cây gậy thô dài, như là thèm khát. Làm sâu như vậy vừa đau vừa sướng, con ngươi hơi mất tiêu cự, hé miệng bật ra những tiếng rên ngắt quãng, khuôn mặt đẹp đẽ, đoan chính ấy dào dạt xuân tình, đâu còn chút ít lạnh giá lúc bình thường.

Hàn Diệp cũng biết lần này quá đáng thật, vừa dỗ ngon dỗ ngọt, vừa bóp hai cánh mông to căng tròn, cắm vào sâu hơn. Cũng may, thân thể Long Phi Dạ chưa từng thù dai, ra vào vài trăm đợt một cách sảng khoái, cơn ngứa cũng gần như nguôi hết, hắn chỉ yếu ớt mở to đôi mắt ướt, bị xốc lên xốc xuống, phát quan rơi xuống, tóc dài đen như mực cùng da thịt trắng màu ngọc, vẻ đẹp suy đồi bệnh tật ấy lại dâng lên, dường như cứ làm tiếp thì hơi thở hắn sẽ đứt đoạn.

Diệp Dạ| Túc hoả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ