Chương 10.3 (H)

617 45 9
                                    

10.3

Long Phi Dạ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nhìn bên dưới, đôi môi ướt dịch dâm của Hàn Diệp tựa nhụy hoa mơn mởn vương đầy sương sớm, diễm lệ đến mức khiến người ta choáng ngợp, có lẽ giờ chỉ có một trận tập kích ngoài trướng mới làm hắn tỉnh táo lại được, nhưng cũng không chắc hẳn, vào cái thời khắc tình dục hừng hực này, quân cơ quan trọng đến mấy thì có lẽ hắn cũng chậm trễ được thôi, khó trách người xưa không mang gia quyến ra chiến trường, chắc là vì cái lẽ này.

Long Phi Dạ vừa nghĩ ngợi linh tinh, vừa sờ soạng phần bụng dưới của chàng, cấp bách như trống trận thôi thúc, cởi đai lưng, vội vàng cầm cái vật thô dài, cương cứng đó ra. Hắn chống trên người Hàn Diệp, đầu óc rối mù, nhìn xuống dưới, thấy cái vật thô to đó đã cương thành màu đỏ tía, quy đầu lớn cỡ trứng bồ câu, lủng lẳng tại chỗ đó, thêm phần hùng dũng, dữ tợn. Long Phi Dạ bị làm thành quen, cơ thể tương thích cực kỳ, bình thường cái động nhỏ ươn ướt thôi là đã muốn ăn cây gậy thô to ngay rồi, giờ thấy vậy liền khát khô cả họng, trong lòng rạo rực, hắn lắc mông, để cái động nhỏ đã được liếm ướt cạ lên cục thịt mềm sung mãn, cạ đến khi chính hắn phải thở gấp liên tục, cơ bụng không ngừng co thắt lại.

Bỗng dưng dục vọng kiềm nén suốt một tháng cắn trả lại, hắn cảm nhận được tận sâu bên trong mình đang trào một tí dịch dâm, động nhỏ quen ăn gậy thịt nuốt trọn đoạn đầu một cách dễ dàng, khoái cảm căng nhức khi bị nong ra như thêm dầu vào lửa, trong đầu có tiếng kêu la, dốc sức hối thúc hắn tăng tốc. Hai mắt Long Phi Dạ dại ra, hé miệng, hít vào một cách khó nhọc, hạ mông xuống, quyết một hơi xong hết, nuốt trọn dương cụ vào động.

"Phi Dạ......" Cái động chật khít, nóng bỏng ấy mút lấy Hàn Diệp, khiến chàng hít hà một hơi, chàng vịn eo hắn, nhíu mày, nhìn Long Phi Dạ, nói, "Đừng gấp, em đau mất......"

Long Phi Dạ muốn nói, thôi chàng đừng có nói vuốt đuôi nữa, đúng là đau thật, nhưng đau đớn cũng là một loại khoái cảm. Thứ cương cứng của nam nhân cắm vào vùng riêng tư mềm mại nhất của hắn, nó dài đến độ như có thể đâm vào khoang bụng dưới, hơi nhích mông tí thôi là đã thấy bên trong không còn chỗ trống cho nó nhúc nhích.

Hắn rên rỉ ưm a, hai mắt khép lại, cảm nhận sự đầy ắp khi Hàn Diệp ở bên trong hắn, nhưng chỉ cắm vào không thôi thì hơi nhạt nhẽo. Long Phi Dạ cầm vật cứng của mình, nhịn cơn đau nứt rách lúc mới đầu, hắn cưỡi trên người chàng, bắt đầu cử động.

Tự cử động và để người khác cử động là hai cảm giác khác biệt hoàn toàn. Long Phi Dạ không dám động đậy nhanh quá, chỉ để gậy thô nhẹ nhàng cọ xát lên vách động. Đau thì không sao, cái mấu chốt là ngứa ngáy, ban đầu hắn định nhẫn nhịn một lúc, không để lộ vẻ dâm đãng ngay trước mặt tên này, nhưng chỉ ăn sơ sài vậy thì thấy không thoả mãn, thế là hắn quyết định bắt chước cưỡi ngựa, kẹp eo Hàn Diệp xóc lên xóc xuống, để cửa động nhả phân nửa cái vật cực lớn ra, sau đó nuốt trọn, vào sâu quá thì lại ré lên, lắc eo né tránh, tầm mắt là khoảng sương trắng mờ mịt, chắc lại rưng rưng một cách bẽ mặt rồi, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được cơn ngứa khó tả ở tận sâu.

-- Chữa ngứa nhưng không hả giận, ghét thật.

"Hàn Diệp...... Haa...... Cái này...... Là ở trên mà chàng nói hả?"

Diệp Dạ| Túc hoả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ