Chương 19.1

374 38 17
                                    

19.1

Vừa nhận được tin Đường Ly tìm ra Độc Tông là Hàn Diệp bất chấp mọi chuyện, quay về thành Lao Thiết ngay. Tuy Phương Bốc Thanh ngập ngừng ngay khúc quan trọng làm Long Phi Dạ sợ chết đi được, nhưng may mà chưa hoàn thành quá trình châm cứu, chỉ sai một li thôi là lỡ cơ may rồi.

Không chỉ tìm ra Độc Tông, Đường Ly còn phái tướng sĩ Thiên Ninh tâm phúc ra roi thúc ngựa, đưa thuốc cứu mạng đến đông cảnh. Đây là thành quả Độc Tông tinh luyện suốt mấy năm, có thể trì hoãn thời gian bùng phát cổ độc, nhờ vậy đã cứu được nhiều người. Phương Bốc Thanh nóng lòng học hỏi, nghiên cứu viên thuốc kỹ càng, quả đúng là có thể trung hòa độc tính trong người Long Phi Dạ thật. Nếu biết cách này sớm thì y đã không dùng phương pháp thay máu nguy hiểm thế rồi, không khỏi than thở cách chế độc giải độc của Thiên Ninh kì diệu lắm, đáng được tán thưởng.

Long Phi Dạ vừa uống thuốc xong đã thấy tác dụng ngay. Mắt chuyển từ màu đỏ về nâu đậm, tuy tạm thời mái tóc bạc vẫn chưa khôi phục lại, nhưng thấy Phương Bốc Thanh bắt mạch cho hắn mà mặt mày hớn hở, xem ra cuối cùng đã có cách giải độc triệt để.

Long Phi Dạ vẫn không đoán được bằng cách nào mà Đường Ly có thể tìm ra Độc Tông dựa trên manh mối giả đó, thế là Hàn Diệp đưa thư của Đường Ly cho hắn xem. Hoá ra chuyện này ít nhiều cũng nhờ Thái tử Thiên Ninh, Long Thiên Mặc. Chuyện Tào Thừa đã vạch trần dã tâm đoạt quyền của hắn ta, nên bị Thiên Huy Đế giam lỏng, còn đề bạt Nhị hoàng tử nhằm thế chỗ. Lão thần trong phủ Long Thiên Mặc từng là đệ tử Độc Tông, vì nóng lòng cứu chủ nên định khai báo tung tích con gái ruột của Độc Tông với Thiên Huy Đế để Thái tử được bình an.

Đường Ly sao bỏ qua cơ hội này được. Y lần tìm khắp nơi mà vẫn không tìm thấy Độc Tông, nhưng lại cứu được con gái lão ta ngay thời khắc nguy nan, chuẩn bị đưa cô ra khỏi Thiên Ninh, nhưng trên đường chạy trốn lại bị truy binh bao vây, hết mấy đợt sinh tử, cuối cùng được một ông già lánh đời cứu giúp, mà người này chính là Độc Tông.

Từ hơn mười năm trước, Độc Tông đã thấy ân hận vì tiếp tay cho kẻ ác, suốt mười năm nay, lão ta ẩn cư trong sơn cốc không người, điên điên dở dở, mãi đến khi nghe tin con gái mình gặp nạn, lão mới dám đối mặt lỗi lầm trong quá khứ. Cha con gặp nhau, Đường Ly còn là ân nhân cứu mạng con gái lão, cuối cùng Độc Tông cũng chịu đến Tĩnh Quốc để đền bù sai lầm khi trước của mình.

Long Phi Dạ cảm khái muôn vàn, “Đường Ly…… Ta cứ sợ lỡ mà mình không còn nữa thì chẳng có ai lo cho nó, nhưng không ngờ nó đã có thể tự lập rồi.”

Khuôn miệng Hàn Diệp đượm nét cười, "Giờ nó và Độc Tông đang trên đường tới Tĩnh Quốc, đường đến đông cảnh xa quá, nên tôi bảo họ đến trạm dịch gần hoàng thành, rồi ở đó chờ chúng ta. Việc này không nên để lâu, chúng ta xuất phát ngay thôi Phi Dạ.”

Long Phi Dạ gật đầu, đi thu dọn hành lý. Chuyến này Hàn Diệp đi vòng trở về nên đã lỡ mất hai ngày hành quân, may mà cước trình của Tiêu Tương rất nhanh, nên chắc họ có thể theo kịp đại quân trong vòng một ngày. Hắn vừa khoác áo choàng, vừa nói với Hàn Diệp, “Ta còn tưởng lão nói không có thuốc giải là thật chứ, nếu mà có cách giải thì đội quân cổ độc của Thiên Ninh không phải là mối nguy nữa.”

Diệp Dạ| Túc hoả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ